sau khi trọng sinh tôi là ánh trắng sáng của tất cả các boss chương 11

Chương 11

Tử Ngang làm loạn, Cửu gia hoàn mỹ

Tác giả: Du Nhân

Hoàng hôn buông xuống, cái nóng vẫn chưa tiêu tan. Hành lang ga Giang Phù Nguyệt đang phơi nắng ở phía tây, chỉ chốc lát sau đã nóng ra một thân mồ hôi. Cô dứt khoát cởi áo khoác đồng phục học sinh, tiện tay buộc vào bên hông, bên trong chỉ còn lại một chiếc áo dây.

Cũng may thân hình này cao gầy mảnh khảnh, tương đối gầy đẹp mắt, ngay cả quần treo nhìn cũng không có da thịt, ngược lại tao nhã thon dài.

mà lại thêm phần tinh tế và quyến rũ.

Lối đi nằm giữa các tòa nhà mà Jiang Fuyue đang đứng bắt nắng từ phía Tây, chỉ mất một ít thời gian là cô đã đổ mồ hôi như tắm.

Thêm vào lúc này, cả tòa nhà vắng tanh, ai thèm quan tâm cô ấy mặc gì?

Chính là Tưởng Hàm thường xuyên nhìn qua, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa ghen tị.



Sao cô ấy gầy thế? !

Sao cô ấy gầy thế? !

Điều quan trọng là phải thật mảnh mai và mạnh mẽ, loại khiến người ta hét lên chỉ bằng một cú đá!

sức mạnh lại cực kỳ lớn, một cú đá khiến người khác rên rỉ thảm thiết!

Thật đáng sợ mà!

Giang Phù Nguyệt cởi áo khoác ra, thoải mái hơn rất nhiều, và cô có thể nhanh chóng làm các câu hỏi một cách trôi chảy hơn. Có một vấn đề lớn cần vẽ, vì vậy cô  chỉ cần đặt một tay xuống dưới, giơ cánh tay lên, ánh sáng đột nhiên sáng lên, và khi cô  di chuyển đầu bút, một hình elip gần như tiêu chuẩn xuất hiện trên giấy, và thêm một vài dòng phụ theo ý muốn.

Giữa vô số ý nghĩ, dòng suy nghĩ đã được sắp xếp rõ ràng theo cách này.

Đang lúc nàng chuẩn bị tiếp tục đề tiếp theo, đột nhiên nhận ra một cỗ ý do thám từ cách đó không xa, không thể nói là nguy hiểm, nhưng tuyệt đối không thân thiện.

Giang Phù Nguyệt lập tức đứng thẳng, xoay người nhìn về phía đối diện, chỉ thấy bóng lưng một nam nhân đẩy cửa.

Bất quá hai giây, cửa khép lại đồng thời cũng ngăn cách ánh mắt đánh giá của cô.

Văn phòng lớp?

Giang Phù Nguyệt hai mắt híp lại, ánh mắt hiếu kì.

” Anh là Phụ huynh của Chung Tử Ngang?”

“Ừm.” Nam nhân hơi gật đầu, động tác cao quý mang theo khí chất bẩm sinh.

Mạnh Chí Kiên nhớ tới lời dặn dò của hiệu trưởng, ít nhiều đoán được bối cảnh của vị học sinh chuyển trường này không tầm thường, hôm nay vừa nhìn khí chất toàn thân của phụ huynh, quả nhiên không phải người bình thường. Tươi cười trên mặt càng thêm khách khí, nội tâm lại kêu khổ không ngừng

Đâu phải đến gửi học sinh cho anh ta?

mà là Cung cấp cho ông tổ tông thì có!

Xin chào, tôi là giáo viên chủ nhiệm lớp của Tử Ngang, họ Mạnh. ”

“Xin chào, mạnh lão sư.” -Xin hỏi anh và Chung Tử Ngang?

“Tôi là cữu cữu của nó.”

“A, chuyện là như thế này…”

Ngày đầu tiên Chung Tử Ngang chuyển trường coi như an phận, ngoại trừ hỏi thăm một số người không có từ miệng bạn học ra, chính là ngủ, nếu không liền nằm sấp trên bàn chơi điện thoại di động, tốt xấu gì cũng không gây chuyện.

Mạnh Chí Kiên được hiệu trưởng ủy thác, cũng chào hỏi các giáo viên khoa, cũng mắt nhắm mắt mở , nếu Chung Tử Ngang không làm mấy chuyện quá phận, vậy thì vẫn ổn.

.Nhưng ngày hôm trước thằng nhóc này không biết ăn chúng cái gì , cư nhiên lại đi khiêu khích Dịch Từ?!

Cụ thể trải qua không cần nói, kết quả chính là hai người cùng nhau vào văn phòng.

Bởi vì Tạ Định Uyên đến trễ, Dịch Từ đã bị phụ huynh dẫn đi, Chung Tử Ngang còn đang đứng nghiêng ngả trong góc, không hề có ý hối hận, ngược lại ánh mắt kiêu ngạo, thản nhiên.

Như chưa từng xảy ra chuyện gì hay chuyện này cơ bản không liên quan đến mình.

Chỉ  khi Tạ Định Uyên tiến vào, hắn mới ngoan ngoãn hô “Cữu cữu”.

“Phiền mạnh lão sư rồi, tình huống tôi đã hiểu rõ, trở về sẽ giáo dục nó thật tốt.”

“Không phiền toái, không phiền toái…”

Tiễn hai cậu cháu đi, Mạnh Chí Kiên xụi lơ ở chỗ ngồi, thở phào nhẹ nhõm.

Hắn cảm thấy sớm muộn gì mình cũng sẽ bị đám tiểu tử này giày vò chết.

Một đám phú nhị đại, trong nhà không phải quyên góp cho trường học, chính là đầu tư tiền sửa căng tin, thư viện, toàn bộ đều là cậu ấm cô chiêu, nhẹ không được nặng cũng không xong. Rất nhiều lúc, hắn đều suy nghĩ nên cho đám đại thiếu gia đại tiểu thư này một chút giáo huấn, để cho bọn họ nếm thử tư vị bị xã hội đánh đập, đáng tiếc:

đáng tiếc hắn chỉ có thể nghĩ đến mà không hề thực hiện được.

Hắn thật sự là quá khổ đi mà.

……

Tạ Định Uyên sải bước đi phía trước, Chung Tử Ngang líu ríu đi theo phía sau, cũng không dám mở miệng nói chuyện.

khi Lên xe, hai người vừa ngồi xuống.

“Cửu gia?” Người lái xe hỏi. “Về Ngự Thiên Hoa phủ.”

Động cơ khởi động, trong xe nhất thời im tỉnh đến đáng sợ.



Chung Tử Ngang bất an nhìn sang bên cạnh vài lần, nhìn thấy gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị của cậu mình, điểm thấp thỏm trong lòng bị phóng đại vô hạn.

Tạ Định Uyên không giống Tạ Vân Tảo nhéo lỗ tai hắn lải nhải, nói xong liền có thể khóc lớn một hồi. Cũng không giống Chung Vân Ích trực tiếp dùng gậy, trước đánh một trận rồi nói sau. Anh ấy chỉ không xa không gần, lạnh lùng với bạn, cho đến khi bạn không thể chịu đựng được, bạn là người đầu tiên phá vỡ tâm lý phòng ngự của bạn.

Chung Tử Ngang cắn răng, đều là thủ đoạn! Nhưng từ nhỏ đến lớn, hắn hết lần này tới lần khác đã bị loại thủ đoạn này khống chế đến chẳng làm gì được.

Nhịn xuống, lần này nhất định phải nhịn xuống! Hắn thở cũng không dám thở mạnh. Nhưng Tạ Định Uyên tựa hồ thật sự không có ý định mở miệng, xuống xe, cũng mặc kệ hắn, vào biệt thự trực tiếp đi lên lầu hai.

Bữa tối vẫn chưa xuống ăn.

-Tiểu thiếu gia, còn muốn thêm cơm hay không? Quản gia Lưu cười tủm tỉm hỏi.

Chung Tử Ngang cầm đũa, ánh mắt thấp thỏm hỏi: “Cái gì đó… sao không gọi cửu cửu xuống ăn sao? ”

“Tiên sinh nói tiên sinh rất bận rộn, không cần gọi tiên sinh.”

“À…” Chung Tử Ngang gắp một miếng sườn, mùi vị thật nhạt nhẻo.

“Còn muốn ăn cơm sao?”

“Không ăn.”

Sau đó đặt đũa xuống và đứng dậy và rời đi.

Không thấy thì không thấy, coi như ai còn không trốn? Hừ!

Quản gia Lưu cười, bất đắc dĩ lắc đầu, cháu trai và chú lại bắt đầu…

Đêm đó

Ầm ầm một tiếng, Chung Tử Ngang tức giận đập chuột: “Mẹ kiếp! ” Lại thua! “Ta nói Lâm Thư Mặc ngươi rốt cuộc có biết chơi hay không hả?!

” Trong tai nghe truyền đến một giọng nói vô tội: “Không… Là cậu không kéo tôi vào. ”

Chung Tử Ngang tức giận đến cắn răng: ” Ngươi nói ngươi có đầu óc rất thông minh, thi cử đều đạt hạng nhất, tranh giải nhất, ngươi chơi game sao lại không đượ hử?”

“Có lẽ đây chính là truyền thuyết… Thượng đế vì ngươi mở ra một cánh cửa, nhất định sẽ đóng lại một cánh cửa sổ?”

-Cút đi! “A, Hôm nay Ngang Tử hôm nay cậu rất nóng tính, ai chọc cậu vậy?” Một giọng nói khác truyền vào, rõ ràng mang theo ý trêu chọc.

Chung Tử Ngang khó chụi nói

– Mày đừng nói, phiền!



Cậu đã đến Lâm Hoài, trời cao hoàng đế xa, lại không có người quản, không vui chết ngươi sao còn phiền?

“Chung Tử Ngang bĩu môi, hừ hừ hai tiếng: “Ai nói tôi không ai quản? ”

“Cậu nói chú của cậu? Anh ta khống chế được cậu sao? không tinđược à nha.”

Nhớ tới gương mặt lạnh lùng và lãnh đạm của Tạ Định Uyên, Chung Tử Ngang lại bắt đầu phiền não: “Vận khí không tốt, hôm nay như vậy đi , bye. ” “Này —— tôi còn chưa nói xong…”

Hệ thống hiện lên thông báo nhắc nhở rằng “người chơi  đã ngoại tuyến”.

“Cỏ! Lâm Thư Mặc, tiếp tục —— ”

——” Một người bạn tốt khác offline.

“……” Bóng đêm dần dần tối sâu, tất cả đều im lặng.

Thư phòng—— Tạ Định Uyên khép máy tính lại, tháo kính ra, vì quá tập trung làm cho hai mắt anh mệt mỏi. Nhắm mắt dưỡng thần hơn mười phút, sau đó mới cầm lấy ly nước, thuận thế đứng dậy. Trước khi rời đi, lại tỉ mỉ kiểm tra nguồn điện, công tắc, cuối cùng khép cửa sổ lại, rèm cửa sổ kéo lại, cuối cùng khóa chặt thư phòng.

Mỗi bước là nghiêm ngặt và có trật tự, với một tập hợp các chương trình riêng của mình.

Nhà ăn.

Quản gia Lưu đã chuẩn bị xong , từ lựa chọn nguyên liệu nấu ăn, đến liều lượng gia vị được đưa vào trong quá trình nấu đều trải qua sàng lọc nghiêm ngặt và tính toán chính xác. Để đảm bảo rằng người ăn thông qua ăn uống để có được năng lượng có thể đạt được “giá trị tốt nhất” cần thiết cho cơ thể, không nhiều một phần, cũng không ít một chút. Nó giống như “giải pháp tối ưu” trong các vấn đề toán học.

Mỗi bước đều nghiêm ngặt và có trật tự, với bộ quy tắc riêng.

Chính xác, hoàn hảo.

“Cậu…” là Chung Tử Ngang.

Tạ Định Uyên buông khăn ăn đã qua sử dụng qua xuống, điệt sức, gấp lại và cầm trên tay. Quản gia Lưu biết đây là tín hiệu dùng cơm xong, yên lặng bước tới bắt đầu thu dọn..

Tạ Định Uyên đứng dậy đi vào phòng khách, Chung Tử Ngang rũ mắt xuống trong chớp mắt, nhấc chân đuổi theo.

Nguyệt tỷ: Người đàn ông này thật là chó.

Cửu gia: Chó là danh từ, không thể dùng như vậy.

Nguyệt tỷ: ….

Chương tiếp theo

 

 

 

 

 

 

 

 

An toàn, An tâm

Sản phẩm chính hãng, đổi trả miễn phí trong 48h

Tiện lợi, đa dạng

Mạng lưới vận chuyển toàn quốc, hàng hóa phong phú nhiều lựa chọn

Tiết kiệm, thông minh

Giá cả hợp lý, khuyến mãi hấp dẫn, thanh toán dễ dàng.

Thumbnails managed by ThumbPress