Sau khi trọng sinh, tôi là ánh trăng sáng của tất cả các boss 003
Chương 3. Thật thú vị, những người hâm mộ tăng nhanh.
Toàn bộ lớp học im lặng không phát ra một tiếng động!
Đột nhiên, có người pha bỏ sự im lặng chết chóc ấy: “Mẹ kiếp——”
Nó như một tín hiệu, và ngay sau đó cả lớp trở nên nháo nhào, ùm sùm cả lên
Cho dù Thôi Giai Oánh cũng một lúc lâu không kịp phản ứng. Giang Phù Nguyệt cau mày chặt hơn, tự hỏi nó đã kết thúc chưa?
Vừa định nói tiếp, giáo viên đột nhiên nói: “Im lặng—”
Những cuộc thảo luận như chảo rán đột nhiên biến thành những lời thì thầm.
” bạn học Giang trả lời rất tốt, mời ngồi…” Thôi lão sư vẫn cười, nhưng nhìn thế nào cũng có chút bất đắc dĩ.
Nó có thể là xấu?
Nó không chỉ chỉ ra nguyên văn và nguồn gốc, ngay cả vị trí nào trong sách cũng nói rõ ràng, cuốn “Tử chí thông công kiến Hán ký năm mươi bảy” cuối cùng càng thần kỳ hơn.
Đinh!
Khi chuông đột ngột vang lên, Thôi Giai Oánh cất giáo án và rời khỏi lớp trên đôi giày cao gót.
ting…đi bộ nhanh hơn bình thường rất nhiều.
Có hai mươi phút nghĩ giải lao
Giang Phù Nguyệt đang định nầm sắp trở về ngủ tiếp, chợt nhớ tới một cái gì đó, quay sang hướng bạn cùng bàn nói: “Vừa rồi cảm ơn cậu.”
Vạn Tú đồng giật mình, Giang Phù Nguyệt lại nói “cảm ơn” với cô ấy? !
“…Không, không có gì!” Cô rất căng thẳng, toàn thân cứng đờ, như thể có ai kề dao vào cổ.
Giang Phù Nguyệt vô thức cong môi, quay đầu lại, gối lên cánh tay và ngủ thiếp đi.
Trong đầu Vạn Tú Đồng cứ lập đi lặp lại nu cười vô thức ấy, eo ơi “chết mất thôi”
Hai tiết 3, 4 là tiết toán học, Giang Phù Nguyệt chăm chú lắng nghe trong 30 phút, nhưng cô thấy nó không thú vị lắm, vì vậy cô lại nằm trên bàn và tiếp tục ngủ.
Lần này cô không bị gọi lên trả lời câu hỏi mà bị gọi lên văn phòng sau giờ học.
“Khụ…” Từ Kính ho nhẹ một tiếng, đặt chén trà xuống, hỏi: “Tối hôm qua ngủ có ngon không?”
Thầy không chỉ là giáo viên dạy toán của lớp ba mà còn là giáo viên chủ nhiệm của Giang Phù Nguyệt.
Giang Phù Nguyệt: “Ừ.”
Từ Kính: “?”
Có một sự im lặng kỳ lạ giữa hai người trong ba giây.
Từ Kính: “Nghe nói trong giờ học tiếng Trung em cũng ngủ gật?”
Giang Phù Nguyệt gật đầu.
“Không…buồn ngủ cũng không ngủ được! Giờ học quý giá như vậy, em không nghe kỹ sao…”
“Em nghe.” Giang Phù Nguyệt ngắt lời.
Từ Kính không tin, nhìn cô gái cao gầy trước mặt, đang định thở dài như trước, lại đột nhiên dừng lại.
Huh?
“Tóc của em…”
Giang Phù Nguyệt: “cắt ngắn lại rồi.”
“Ồ ồ, tốt quá.” Cô gái nhỏ này cuối cùng cũng giác ngộ, gọn gàn,xinh xắn như vậy thì tốt biết mấy?
Giang Phù Nguyệt đứng thẳng lên, nhìn thầy giáo bằng đôi mắt đen nhánh.
Từ Kính thu hồi ánh mắt, nghiêm túc nói: “Từ nay về sau không được ngủ trong lớp.”
Giang Phù Nguyệt nhìn nhưng không trả lời
Từ Kính suýt nữa bật cười: “Cái gì, có vấn đề gì sao?”
“có.”
Nói ra cho thầy nghe thử.
“Khó khăn gì?”
“quá chán.”
Bất kể là tiếng Trung hay toán học, những thứ được dạy trong lớp đều quá nhàm chán.
Từ Kính là một người thầy giáo có tình tình rất tốt rất hiếm khi nổi giận hay xử phạt học sinh của mình, nhưng khi nghe xong thiếu chút nữa không giử được bình tỉnh, vội uống một hớp trà để trấn áp kinh ngạc: “…Vậy em nói cái gì không nhàm chán?! Ăn uống chơi bời hay trốn học đánh nhau?!”
Giang Phù Nguyệt cái nào em cũng từng phạm phải
“Em nghĩ điều này khá thú vị.” Cô đưa tay chỉ vào chiếc bàn.
Từ Kính thuận thế quay đầu nhìn lại và sững sờ trong giây lát
Đó là một tờ giấy nháp rất bình thường, trên đó anh ta tùy ý sao chép một câu hỏi chứng minh, mặt sau dày đặc các công thức và con số.
Vì vội vàng đến lớp, anh bỏ dở giữa chừng, dự định trở về tiếp tục làm.
Giang Phù Nguyệt: “Ý tưởng có vấn đề.”
“Cái gì?”Từ Kính lẩm bẩm.
“Vẽ đường phụ như thế này thì không chứng minh được mà còn có thể rơi vào vòng chứng minh vòng vo logic”.
Lúc này, chuông vào lớp vang lên.
Giang Phù Nguyệt: “Nếu không có gì nữa, em xin phép trở lại phòng học.”
“…Được rồi, em trở về đi.” Từ Kính phất phất tay, nhìn bóng lưng các học sinh rời đi, lắc đầu cười nói.
Bây giờ những đứa trẻ này, để đối phó với giáo viên, thực sự làm rất nhiều mánh khóe.
Chưa kể, Giang Phù Nguyệt ánh mắt nhìn vào bài toán rất qua loa lấy lệ, nếu như cô không phải là học sinh đứng cuối lớp, nếu đề trước mặt này không phải trích từ đề thi dự thi Olympic Toán năm nay, anh gần như đã tin vào điều đó.
Cho đến nay, chưa có giáo viên toán nào trong huyện được đào tạo cho kỳ thi Olympic làm được
Từ Kính thở dài, lấy bút ra, lấy ra một tờ giấy nháp mới, tiếp tục theo mạch suy nghĩ trước đó hỏi chứng cứ…
Sau tiết học chính trị cuối cùng, Giang Phù Nguyệt theo đám đông vào nhà ăn.
Vạn Tú Đồng đi theo nàng cách đó không xa, muốn tới gần, lại không dám tiến lên.
Cuối cùng, sau khi hai người ăn xong, cô lấy hết can đảm: “Giang Phù Nguyệt, tôi có thể ngồi cùng bạn không?”
Thời gian trôi qua, ánh mắt cô gái dần mờ đi.
Chắt chắn câu hỏi của cô vẫn sẽ bị từ chối?
Đột nhiên–
“Có thể.”
Vạn Tú Đồng đột ngột ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn Giang Phù Nguyệt, và người cô cũng thật nhanh chóng đã tìm được chỗ ngồi và ngồi xuống. Chứ như thể một giây sau Giang Phù Nguyệt sẽ đổi ý.
“Cảm ơn!”
Giang Phù Nguyệt phát hiện ra rằng đối phương có một đôi má lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu, với đôi mắt sáng trong veo, nhưng cô ấy đã quen với việc cúi đầu, nhút nhát và rụt rè, vì vậy cô cũng không để tâm đến
Cũng bị bỏ qua, hoàn cảnh của nàng cùng nguyên chủ không giống nhau.
Nguyên Chủ là một người có tính cách khác thường và không được mọi người đánh giá cao. Lý do cho sự phản ứng lạnh lùng đó có thể là do nàng có một tính cách quái đản và không thích kết giao với người khác. Qua thời gian, mọi người đã không muốn tiếp xúc với nàng, bởi vì nàng thường mang đến cảm giác nóng lòng lạnh lẽo mà không ai muốn trải qua.
Nên họ giống như hai thái cực khác nhau
Nhưng vạn Tú đồng ngó lơ hoàn toàn là bởi vì cô ấy quá bình thường, xuất thân từ gia đình nhỏ, tính cách ủ rũ, gia cảnh bình thường, học lực không đủ nổi bật, cô ấy không phải là tốt “nhất”, cũng không thể là ” tệ nhất”. Trung lưu đã trở thành “đa số” học sinh bình thường.
Loại người này dễ bị bỏ qua nhất, không chỉ bởi các bạn cùng lớp, mà còn bởi các giáo viên.
“bạn hôm nay thật là lợi hại nha.” Vạn Tú Đồng cắn một khối xương sườn, nhỏ giọng đối với Giang Phù Nguyệt nói.
Phản ứng đầu tiên của Giang Phù Nguyệt là nhắc nhở cô ấy không được nói chuyện trong bữa ăn, lông mày của cô ấy đã nhíu lại, sau đó cô ấy nhớ rằng đây không phải là gia đình Lâu gia nghiêm khắc về mọi mặt, và cô ấy không phải là người đứng đầu Lâu thị nữa không cần phải để ý đến những quy tắc mệt mỏi ấy
cô khẽ ừ một tiếng.
Vạn Tú Đồng cũng không có để ý nàng lãnh đạm, ngược lại bởi vì nàng đáp lại lòng có nhảy nhót. Phải biết rằng, Giang Phù Nguyệt trước kia căn bản khinh thường cùng nàng nói chuyện được chứ?, Nói đúng ra, là khinh thường cùng trong lớp mọi người nói chuyện. Nhưng thật bất ngờ vừa rồi, nàng cư nhiên đáp lại nàng!
“Tớ thấy bạn đã đọc hết sách rồi, có muốn học thuộc lòng không?” Giang Phù Nguyệt lại ậm ừ.
Cô không muốn học thuộc lòng, nhưng cô đã học thuộc lòng rồi.
Tuy nhiên, cô không sửa điều đó.
Vạn Tú Đồng lại lấp lánh trong ánh mắt: “Bạn thật tài năng!”
Tốt…
Người bình thường không nên cảm thấy cô ấy nói linh tinh và thay đổi không đáng kể sao?
Tóm lại, sau khi ăn xong, Giang Phù Nguyệt không nói gì, chỉ ậm ừ hai tiếng và đã thu phục được Vạn Tú Đồng khiến vạn tú đồng hâm mộ cô không dứt.
Sau khi trở về phòng học nghỉ trưa, khi Giang Phù Nguyệt vừa ngồi xuống, một giọng nói từ phòng học vang lên —
“Giang Phù Nguyệt, ra ngoài một chút! Lăng Hiên đang tìm bạn!”
quay lại chương trước