NAM CHÍNH BỆNH KIỀU CẦU CƯNG CHIỀU CHƯƠNG 17

Chương 17

HÔM NAY NGƯỜI ĐẸP GIANG BỊ VẢ MẶT RỒI SAO?

A Vãn lại nói: “Cô Chu bị chụp ảnh lúc vào phòng nghỉ của cậu, trên mạng đang bàn tán về quan hệ của hai người.”

Mấy tấm ảnh đó không quá rõ, nhưng người tinh mắt đều nhận ra Giang Chức.

Tiết Bảo Di hỏi: “Phương tiện truyền thông nhà nào đăng đầu tiên?” Sao lại không có mắt như vậy?

A Vãn đáp: “Nhà họ Lục.”

Chẳng trách, hầu hết các phương tiện truyền thông đều không dám chọc cậu chủ nhà họ Giang này, nhưng nhà họ Lục thì khác,
nhà họ Lục cũng là một trong bốn gia tộc lớn, không thua gì nhà họ Giang, hai nhà lại thường bất hòa.

Ở trong thủ đô, chỉ có mình nhà họ Lục dám chọc vào Giang Chức thôi.

Kiều Nam Sở nhìn Giang Chức, không biết anh đang xoắn xuýt cái gì mà cứ nhíu mày,anh ta ném máy tính bảng qua cho anh: “Đám

paparazi làm việc nhanh thật, đã tìm được nhân vật chính rồi.” Một khuôn mặt được phóng to trên màn hình, chính là Chu Từ Phưởng.

Giang Chức cầm máy tính bảng, nhìn chằm chằm người bên trong.

Một đám người chặn Chu Từ Phưởng ở cửa phim trường, cô đội mũ lưỡi trai, hai tay che mặt, trong mắt là vẻ cảnh giác.

“Mấy người là ai?”

Giọng của cô không nhẹ nhàng như thường ngày mà lạnh thấu xương.

“Chúng tôi là phóng viên của Nhật báo Hoa Ngu.”

Cô luôn che mặt, nhíu chặt mày, có thể nhìn ra sự phòng bị và thù địch của cô: “Sao lại bám theo tôi?”

Có phóng viên nói: “Chúng tôi không bám theo cô.”

Cô vẫn hỏi câu hỏi đó: “Sao lại bám theo tôi?”

“Chúng tôi muốn phỏng vấn cô, cô và Đạo diễn Giang có quan hệ như thế nào?”

Cô im lặng thật lâu mới hiểu được Đạo diễn Giang là chỉ ai, cô gạt máy quay phim ra:
“Tôi không thân với anh ta.”

Phóng viên vẫn không chịu tha: “Vậy vì sao cô đi vào….”

Cô kéo thấp mũ xuống, che mặt đi, chỉ để lộ đôi mắt sắc bén: “Đừng đi theo tôi.”

Phóng viên còn muốn đuổi theo, cô giật máy quay, đập vỡ nó rồi rời đi. Động tác lưu loát tới nỗi khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối.

Video dừng ở đây.

Sắc mặt của Giang Chức cũng tối sầm lại.

Có lẽ là tức giận rồi, dù sao cũng là tin đồn, A Vãn xin chỉ thị: “Cậu Giang, có cần đăng bài thanh minh không? Loại bỏ tin đồn.”

Giang Chức ném máy tính bảng lên bàn trà: “Loại bỏ tin đồn gì.” Anh ngồi dậy, đá vào cái gối bên chân: “Cô ấy nói rồi, không thân.”

Hình như bị lệch trọng điểm rồi.

Như thể hờn dỗi, anh ngồi một lát lại nằm xuống, động tác nóng nảy, vẻ mặt cáu kỉnh:
“Ngày mai tôi muốn ăn canh gà.”

A Vãn ngây ra: “Hả?”

Sao đang tốt lành lại nhắc tới canh gà rồi?

Giang Chức vừa nhấc mỉ mắt thật dài, ánh đèn liền rọi bóng: “Làm thịt con gà kia đi.”
Không thân sao?

Lúc tặng gà cho anh sao không nói là không thân? Lúc tặng sữa tươi sao không nói không thân?

“Ồ.” A Vãn đã hiểu, cậu chủ đang giận cô gái dán kính cường lực nên trút giận lên

con gà trống vô tội. Ôi chao, người đàn ông cố tình gây sự.

Giang Chức lại ngồi dậy, lấy máy tính bảng trên bàn trà qua. Anh nhìn thấy gương mặt trên màn hình lại bực: “Làm thịt trong hôm nay luôn đi.”

Không thân?

Lúc nói anh đẹp sao không nói không thân đi?

Hừ, phụ nữ!

A Vãn: “…” Anh ta không biết nên nói gì nữa: “Vâng.”

Trong ngực Giang Chức có lửa giận nên lại ho khan, không hít thở được, khó chịu đến
mức muốn lật bàn.

Tiết Bảo Di vuốt lưng cho anh, cười mờ ám: “Không

đúng nha, cậu ấm Chức, hình như cậu phản ứng hơi quá đấy.” Hiếm thấy anh phản ứng như thế này, Tiết Bảo Di nhướng mày: “Sao vậy, thích chị gái dán kính cường lực
rồi à?”

Giang Chức ghét bỏ đẩy tay anh ta ra: “Tôi cong.” Có vài người, ngoài miệng nói anh đẹp, nhưng sau lưng lại muốn phủi sạch quan hệ với anh. Coi thường và đùa bốn với
anh như vậy, anh có thể không tức giận sao?



Nói xong, anh nhìn chằm chằm Tiết Bảo Di.

Lại nữa rồi, đôi mắt hoa đào quyến rũ này!

“Cậu đừng nhìn tôi như vậy.” Tiết Bảo Di lùi về sau: “Tôi thẳng.” Đừng hòng bẻ cong

anh ta, anh ta có ý chí sắt thép, anh ta liều chết không theo!

Giang Chức híp mắt lại, nhìn anh ta: “Tôi không đến mức đói bụng ăn quàng.”

Tiết Bảo Di: “…”

Nếu anh không phải người đẹp, anh ta sớm đánh anh rồi.

Bị quấy rầy như vậy, Giang Chức hoàn toàn không còn hứng thú chơi đùa gì nữa, anh cầm áo khoác, đứng dậy rời đi, nhưng vừa bước ra khỏi phòng bao, anh lại dừng.

A Vãn vội vàng đi về phía trước, không biết cậu chủ hỉ nộ vô thường này lại muốn làm
gì nữa.

Đừng làm thịt.” Anh nói.

“Hả?” A Vãn thật sự không theo kịp tư duy thay đổi không ngừng của cậu chủ.

“Con gà kia.”

Nói xong, anh bước nhanh như thể đang giận anh ta vậy.

Cậu chủ thay đổi nhanh quá.

A Vãn đi theo sau: “Tôi nuôi nó tiếp à?”

Giang Chức đi vào thang máy, dựa vào bên cạnh, rũ mi, che giấu tâm tình nơi đáy mắt, chỉ nghe thấy giọng nói của anh vừa khó chịu lại đầy cáu kỉnh: “Bỏ đói nó mấy bữa đi.”

Thật là trẻ con.

Tin đồn của Giang Chức ở trên hotsearch hai ngày, sau đó bị một tin tức làm oanh động giới giải trí đè xuống – ngôi sao nữ nổi tiếng tự sát, trong bức thư tuyệt mệnh phơi bày vụ bê bối tình dục của công ty giải trí nào đó.

Thiên Tỉnh là công ty giải trí cao cấp trong nước, đối đầu với Bảo Quang của Tiết Bảo Di.

Tiết Bảo Di cười trên nỗi đau của người khác khi nhìn thấy tin tức này: “Lần này e là Thiên Tỉnh bị phốt rồi.”

Mấy người trên bàn ăn cũng không quan tâm lắm.

Kiều Nam Sở tiếp lời: “Cũng chưa chắc.” Anh ta cũng quan tâm tới chuyện bên đội hình sự: “Mấy ngày hôm

trước người bị hại tới đồn cảnh sát báo án, nhưng vừa lập án thì đã rút, có lẽ bị người đứng sau cản trở.”

Một nghệ sĩ nhỏ sao có thể đấu lại một công ty lớn, vấp phải trắc trở ở khắp nơi và không có chỗ để giải oan mới là hiện thực.

Tiết Bảo Di rót một ly rượu vang rồi lắc: “Đám súc sinh này nhất định phải ép người ta tự sát.”

Giới giải trí chính là như vậy, phải dùng mạng người để đổi lại chút nhân tính, nếu không có người chết thì sẽ chẳng làm được gì.

Lúc này, thư ký của Tiết Bảo Di tiến vào, đưa máy tính bảng cho anh ta, thông báo mấy câu liền đi ra ngoài, đó là phần tiếp theo của chuyện này.



“Thủ đoạn của Thiên Tinh cũng lợi hại đấy, đã có phương án quăng nồi rồi này.” Tiết Bảo Di đưa máy tính bảng cho Giang Chức.

Trình Phi Nhiên tự tử không thành, Giải trí Thiên Tỉnh đã hắt toàn bộ bát nước bẩn trở lại, công bố rằng có ngôi sao nữ nào đó bịa đặt những chuyện không có thật để tăng độ hot, đồng thời bày tỏ răng sẽ truy cứu tới cùng.

Giang Chức bưng bát canh, chậm rãi uống: “Thiên Tỉnh do ai phụ trách?”

“Nhà họ Lạc là cổ đông lớn nhất, chắc là Lạc Thanh Hòa đang quản lý.” Kiều Nam Sở chống tay lên lưng ghế, lười

biếng dựa vào: “Cậu cũng muốn nhúng tay vào?”

Anh không phản bác: “Còn thiếu bằng chứng xác thực.” Anh chỉ uống được một nửa bát canh đã thấy ngấy: “A Vãn, tới bệnh viện điều tra nữ nghệ sĩ tự tử không thành
kia.”

“Vâng.”

Bởi vì ban ngày không có việc gì nên Chu Từ Phưởng ở nhà ngủ. Cô ngủ từ sáng sớm tới lúc xế chiều mới tỉnh dậy. Một ngày không ăn gì, cô đói bụng nên đi tới tủ lạnh kiếm đồ ăn, vừa uống xong một hộp sữa tươi, Sương Giáng đã tìm cô.

“Từ Phưởng, Trình Phi Nhiên có chuyện rồi.”

Trên màn hình máy tính, trang web tự mở ra, xuất hiện toàn bộ vụ việc của Trình Phi Nhiên.

Chu Từ Phưởng xem xong thì ném vỏ hộp sữa vào thùng rác: “Cứu được người rồi à?” Trên mạng chỉ có một vài bài báo về Trình Phi Nhiên, tóm tắt hoàn cảnh hiện tại của cô ta bằng tám chữ – tự tử không thành chưa rõ ý định, có lẽ bị dồn vào đường cùng, không ai giúp đỡ, nếu cô ta không chết thì dư luận sẽ không đứng về phía cô ta.

Trên màn hình đều là trang web, Sương Giáng không tiện đánh chữ nên dùng phần mềm chỉnh giọng nói gửi tin nhắn thoại qua: “Đã thoát khỏi nguy kịch, người vẫn còn ở bệnh viện.”

Chu Từ Phưởng ngồi trước máy tính, mở điện thoại di động ra, đặt đồ ăn ngoài: “Hôm nay là ngày thứ bảy rồi.” Người ủy thác nói, bảy ngày sau giao hàng: “Gửi thông tin chỉ tiết của người nhận hàng cho tôi.”

Sau một loạt tiếng sột soạt, một vài tờ giấy A4 rơi ra từ máy in bên cạnh máy tính, Chu Từ Phưởng nhặt chúng lên.

Giọng nói máy móc vang lên: “Chu Thanh Nhượng, nam, người dẫn chương trình thời sự, 37 tuổi.”

Người này là đường sống cuối cùng mà Trình Phi Nhiên giữ lại cho mình.

Chu Từ Phưởng nhìn thông tin trên giấy, lật từng trang:

Cố Nam Tây

Người này đáng tin không?”

Sương Giáng không trả lời mà hỏi lại: “Từ Phưởng, cô định làm gì phải không?” Ngoại trừ những chuyện trong phạm vi ủy thác, họ chưa bao giờ nhúng tay vào chuyện khác, cô ấy có dự cảm, lần này Chu Từ Phưởng muốn phá lệ cũ.

“Trình Phi Nhiên không nói dối, những người đó đều là kẻ xấu.” Chu Từ Phưởng chỉ đánh người chứ không biết mắng chửi người khác, nhưng nếu có thì cô sẽ mắng: “Họ đều là gia súc!”

Gia súc…

Sương Giáng cũng theo cô: “Ừm, tôi biết rồi, tôi sẽ giúp cô.” Cô ấy nói tiếp: “Tôi đã gửi cho cô toàn bộ thông tin của

Chu Thanh Nhượng, có lẽ anh ta đáng tin, anh ta có thù oán với nhà họ Lạc đứng đằng sau Thiên Tinh, chắc chắn sẽ công khai những băng chứng của Trình Phi Nhiên.”



Trình Phi Nhiên ủy thác cho các cô một video bị cưỡng bức, đây là bằng chứng xác thực. Cô ta biết rằng không có nơi nào sẽ giải oan cho cô ta nên nếu Giải trí Thiên Tỉnh không chịu tha, thì bằng chứng sẽ được chuyển đi trước.

Chu Từ Phưởng nhìn ảnh chụp trong tờ giấy A4: “Anh ta nhìn rất trẻ.” 37 tuổi, sắp sang tuổi 40, không biết có phải nước da quá trắng không mà nhìn rất trẻ.

Người này cũng rất đẹp trai, khôi ngô, lịch lãm, chỉ là mặt mũi hơi lạnh lùng, thiếu sức sống.

“Chu Thanh Nhượng nằm viện 15 năm, mười bốn tuổi bị tai nạn giao thông phải vào

viện, một chân bị cưa, một chân gần tàn phế, bác sĩ nói rằng sẽ sống thực vật cả đời, nhưng đến năm 29 tuổi thì anh ta tỉnh lại.” Giọng nói máy móc than vãn: “Không biết nhà họ Lạc đã tạo nghiệt gì.”

Vốn là một chàng trai nhanh nhẹn, lại trở thành người tàn phế, 15 năm, từ một thiếu

niên trở thành thanh niên, những năm tháng đẹp nhất của một chàng trai đều chôn vùi trong bệnh viện.

Chu Từ Phưởng sờ vào mặt của người trong hình: “Anh ta cũng họ Chu.”

Đúng vậy, cũng họ Chu. Chu Thanh Nhượng, một cái tên thanh nhã và sạch sẽ.

chương tiếp theo

 

An toàn, An tâm

Sản phẩm chính hãng, đổi trả miễn phí trong 48h

Tiện lợi, đa dạng

Mạng lưới vận chuyển toàn quốc, hàng hóa phong phú nhiều lựa chọn

Tiết kiệm, thông minh

Giá cả hợp lý, khuyến mãi hấp dẫn, thanh toán dễ dàng.

Thumbnails managed by ThumbPress