NAM CHÍNH BỆNH KIỀU CẦU CƯNG CHIỀU CHƯƠNG 16

Chương 16

CÓ PHẢI CÔ NHÌN TRÚNG TÔI RỒI KHÔNG?

Nếu là người khác đến, A Vãn chắc chắn sẽ không đi quấy rầy vị tổ tông hay tức giận khi ngủ dậy, nhưng…:
“Cô Chu dán kính cường lực tới rồi ạ.”

Bên trong yên lặng một lúc lâu.

Vị kia hiếm khi phản ứng chậm như vậy lúc vừa tỉnh ngủ: “Cửa không khóa.”

Chu Từ Phưởng đi vào, Giang Chức vừa mặc áo khoác, lúc anh giơ tay, cô nhìn thấy da của anh dưới cái áo len màu đen, nhưng nhanh chóng bị anh dùng áo len che lại.
Giang Chức liếc nhìn A Vấn: “Đi ra ngoài, đóng cửa lại.”

“Vâng.”



A Vấn đi ra ngoài, đóng cửa lại, canh giữ ở cửa phòng nghỉ, rồi áp tai lên cửa, sau đó
nín thở.

“Tìm tôi có chuyện gì?” Giang Chức ngồi xuống, cầm cốc nước ấm trong tay, anh vừa tỉnh dậy nên hai vết đỏ trên mặt vẫn chưa biến mất.

Người này chắc chắn không ngủ đàng hoàng, Chu Từ Phưởng nghĩ.

Cô đặt chiếc ba lô màu đen xuống đất: “Tặng cho anh, nhận lỗi.” Con gà kia ị lên người
anh khiến cô rất áy náy.

Giang Chức dời ánh mắt từ mặt cô xuống chiếc ba lô kia: “Lại là gà à?” Vẻ chán ghét trên gương mặt khó mà che giấu được.

“Không, là sữa tươi.” Cô dừng một lúc rồi bổ sung: “Hai thùng.”

Cô luôn không có biểu cảm gì khi nói chuyện, nhưng giọng nói lại rất nghiêm túc, cho người ta cảm giác vừa ngây ngô vừa lạnh lùng. Ngoài ra, nhãn hiệu này rất đắt, cô

phải dán kính cường lực bao lâu mới mua được hai thùng sữa tươi này?

Người lập dị.

Giang Chức đặt cốc xuống, đứng dậy, đeo dép lê và đi tới chỗ cách cô một mét, nhìn vào mắt cô. Đôi mắt này rất xinh đẹp nhưng không thể nhìn sâu vào nó, nếu không sẽ khiến người ta xao xuyến.

“Chu Từ Phưởng.” Đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô.

Chu Từ Phưởng ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh, cô thầm nghĩ, thì ra anh không chỉ có ngoại hình đẹp mà còn có giọng nói hay.

Giang Chức tiến lên một bước, vẻ mặt không rõ, đôi mắt thâm thúy nhìn không

thấy đáy, tối tăm mù mịt: “Tôi đẹp không?”

Chu Từ Phưởng ngây ra.

Anh thản nhiên hỏi lại: “Tôi hỏi cô, tôi có đẹp không?”

Vì sao anh biết rõ còn hỏi chứ? Anh là người đẹp nhất mà cô từng gặp, đẹp như hộp kẹo của cô vậy. Cô cũng không bị mù, thị lực tốt như vậy sao có thể không nhìn thấy.
Cô gật đầu: “Ừm, đẹp.”

Giang Chức nhếch miệng, quả nhiên là vẻ đẹp chết tiệt này. Tên A Vấn không có IQ kia nói đúng, chắc chắn là cô gái này nhìn trúng sắc đẹp của anh.

Cũng không có gì kỳ lạ, anh đã nhìn thấy nhiều rồi.



Anh hất cằm, tâm trạng khá tốt, giọng nói cũng khá thân thiện: “Cô đừng thích tôi, tôi không có hứng thú với phụ nữ.”

Nếu như cô là một người đàn ông, anh…

“Được, tôi không thích anh.”

Giang Chức bị câu trả lời nghiêm túc của cô chặn họng, lời sắp nói ra bị chặn lại, khuôn mặt đỏ bừng, tới phổi cũng đau, anh che miệng lại ho khan: “Khụ khụ khụ khụ
khụ khụ khụ…”

Sao cô không giống với đám đàn ông và phụ nữ theo đuổi anh vậy? Không phải cô nên mặt dày tiếp tục theo đuổi anh sau khi anh từ chối sao?

“Khu khu khu khụ khụ…”

Càng nghĩ phổi càng đau!

Chu Từ Phưởng vẫn bình tĩnh đứng yên, trên mặt không có biểu cảm gì đặc biệt, cô hỏi: “Anh không sao chứ?”

Giang Chức cầm cốc nước ở bên cạnh, không để ý tới việc sẽ bị phỏng miệng mà uống một hớp lớn, sau khi ngừng ho, khuôn mặt vẫn còn đỏ bừng, anh lạnh lùng nhìn cô:
“Cô mạnh miệng gì chứ? Tôi cũng không bắt bẻ gì cô.”

Vẻ mặt Chu Từ Phưởng chuyển từ đờ đẫn sang hoang mang.

Cô đâu có mạnh miệng.

Dù kẹo có đẹp đến đâu cô cũng chỉ nhìn lâu hơn mà thôi. Giang Chức cũng vậy, cô
thích vẻ ngoài của anh, nhưng cô không thèm muốn nó. Cô cũng thích đèn chùm mới mua của tiệm cháo, mỗi lần đi ngang qua sẽ nhìn thêm vài lần, nhưng cô sẽ không trộm nó về nhà.

Giang Chức bị biểu cảm của cô làm cho phát cáu, anh quay lưng lại cởi cúc áo: “Cô ra ngoài đi, tôi phải đi ngủ rồi.”

“Ồ.”

Chu Từ Phưởng liền rời đi.

Giang Chức: “…”

Có phải chỉ số IQ của cô cũng giống Lâm Văn Vấn không vậy?

Anh đã ngủ một giấc trong giờ nghỉ trưa, lúc này nằm trên giường nhưng không ngủ được nữa, cả người đều thấy khó chịu.

Buổi chiều có ba cảnh quay, trạng thái của một nữ diễn viên không tốt nên cứ NG, rõ ràng đạo diễn rất tức giận, anh ném kịch bản trong tay đi.

“Không quay nữa, điều chỉnh lại trạng thái đi, nếu ngày mai vẫn còn như vậy thì đừng
tới đây.”

Gương mặt nữ nghệ sĩ trắng bệch, liên tục xin lỗi.

Chu Từ Phưởng hỏi Phương Lý Tưởng: “Cô ta là ai vậy?”

“Cô hỏi Trình Phi Nhiên à?” Phương Lý Tưởng đang ăn gà*, nhìn lướt qua: “Nghệ sĩ của Thiên Tỉnh, không nổi tiếng lắm, hình như là người mới… Mẹ nó, tên newbie này có đánh được không vậy!”

(*)Ăn gà ở đây là chỉ chơi PUBG.

Một ván đấu kết thúc, không có gì hồi hộp, Phương Lý Tưởng thua, cô ấy tức giận đến nỗi chửi mẹ nó, gặp phải một tên newbie ngu ngốc không có kỹ thuật còn chưa tính, tên đó còn tỏ ra trâu bò lắm, cuối cùng lúc chiến đấu 2:2… tên newbie đó bắn chết
đồng đội là cô ấy.

Tức quá, tức chết đi được!

Phương Lý Tưởng hít sâu một hơi rồi hỏi Chu Từ Phưởng: “Sao vậy?”

Cô lắc đầu.

Tai cô quá thính, hôm nay lại quên đeo tai nghe cách âm, vừa rồi nghe thấy cô gái kia nói chuyện điện thoại.

Tôi sẽ không bỏ qua cho mấy người!”

“Tôi sẽ công khai tất cả hành động bẩn thỉu đó.”

“Tôi sợ gì chứ, cùng lắm thì cá chết lưới rách.”

Trình Phi Nhiên.

Chu Từ Phưởng từng thấy cô ta ở Phù Sinh Cư, lần đó, cô ta bị mấy người đàn ông ứchiếp. Bởi vì Trình Phi Nhiên bị NG nhiều lần nên cảnh quay vốn có thể xong vào lúc 5 giờ bịquay tới tận 7 giờ. Cảnh diễn vai quần chúng của Chu Từ Phưởng quay cuối cùng nên lúc cô trở về Ngự Tuyền Loan đã gần 8 giờ.

Cô đặt đồ ăn bên ngoài, đeo giày vào rồi ngồi trên ghế

sofa ăn kẹo.

Sương Giáng lên mạng tìm cô: “Có người ủy thác mới.”

Cô đứng dậy đi đến chỗ tủ lạnh, cũng không cố ý tránh camera của máy tính, cô đi từ sofa tới tủ lạnh mất chưa tới hai giây.

Cô mở cửa tủ lạnh và lấy hộp sữa tươi ra: “Người ủy thác muốn làm gì?”

Cô không nấu cơm nên trước đây không có tủ lạnh, bởi vì gần đây thích nhãn hiệu sữa tươi mà Giang Chức uống nên mới mua, cô phát hiện uống lạnh sẽ ngon hơn.

“Người ủy thác để đồ ở cao ốc Châu Phong, kêu chúng ta bảy ngày nữa tới lấy đồ và
gửi đến đài truyền hình, Chu Thanh Nhượng là người nhận.” Chữ Sương Giáng gửi xuất hiện trên màn hình máy tính: “Tiền ủy thác hai
triệu.”

Hai triệu, không thấp.

Chu Từ Phưởng dựa vào tủ lạnh, uống từng ngụm sữa một cách nghiêm túc: “Người
ủy thác thì sao?”

“Tôi đã điều tra, không có gì đặc biệt, tên Trình Phi Nhiên.”

Trình Phi Nhiên…

Lại là cô ta sao.

“Có nhận không?” Sương Giáng hỏi cô.

Cô uống ngụm sữa cuối cùng, bóp cái hộp rỗng rồi giơ tay lên ném vào thùng rác theo một đường parabol: “Nhận.”

Cuối tuần, Tiết Bảo Di hẹn mấy người anh em của mình, nói là có chuyện lớn cần bàn bạc, chuyện lớn chính là – ăn gà với anh ta. Gần đây con hàng này rất mê game, nhưng
lại cùi bắp muốn chết.

Kiều Nam Sở vừa vào phòng bao liền gọi điện thoại.

“Vụ án của anh có hơi kỳ lạ.”

Anh ta vừa nói vừa kéo cà vạt: “Đã thuê luật sư rồi nhưng vụ kiện bị rút lại giữa
chừng.”

“Anh đi điều tra lần nữa.”

Anh ta dựa vào ghế sofa, đôi chân thon dài gác lên bàn trà, trong tay cầm điếu thuốc chưa châm lửa: “Khoan hãy

báo lên, điều tra rõ ràng rồi tính.”

Vừa nói xong chuyện này lại nói sang một vụ án khác, hơn mười phút trôi qua vẫn chưa cúp máy, Tiết Bảo Di ném bật lửa vào anh ta: “Được rồi đấy, cuối tuần mà mở miệng ngậm miệng đều là công việc, mau online, giúp tôi đánh chết thằng cháu trai
này.”

Kiều Nam Sở cúp điện thoại, cười nhạo: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi còn trẻ trâu như vậy.”
25 tuổi rồi mà còn tức giận khi chơi game.

Tiết Bảo Di không phục: “Tên đó mắng tôi là newbie, sao có thể nhịn được?” Anh ta không nhịn được nữa, thúc giục: “Nhanh vào trò chơi, giúp tôi hành hạ tên đó!”

Kiều Nam Sở cười giễu một tiếng rồi mở trò chơi.

Tiết Bảo Di lại gọi Tiết Băng Tuyết, sau đó nhìn Giang Chức: “Cậu ấm Chức, còn thiếu
cậu thôi.”

Anh nằm trên sofa, vẫn không nhúc nhích: “Mệt, không chơi nổi.” Cô gái lập dị kia có ý gì chứ? Rốt cuộc cô có ham muốn sắc đẹp của anh hay không?

Càng nghĩ càng bực!

Anh lạnh lùng nhìn Tiết Bảo Di: “Cút ngay, đừng làm phiền tôi ngủ!”



Mẹ kiếp, cậu bị chiều tới hư rồi!

Tiết Bảo Di đạp người bên cạnh: “Chú, gọi cô Năm của Giang Chức đi, cô ấy chơi rất được, bảo cô ấy online.”

Vẻ mặt Tiết Băng Tuyết không tình nguyện, giọng của anh ta hơi tức giận: “Đừng làm phiền Duy Nhĩ, cô ấy còn phải đăng status, rất bận…”

Mẹ nó, f*ck your mother!

Tiết Bảo Di liếm môi, bỏ đi, anh ta mở PUBG, anh ta đã hẹn với tên chửi mình là newbie, 10 giờ sẽ đấu với nhau, ai không tới là cháu trai!

10 phút sau…

“Nam Sở, mau tới đây, nó đánh tôi, nó đánh tôi!”

Chú, chú giúp cháu đi.”

“Cứu với! Nhanh tới cứu tôi!”

“Tôi đi loot hòm!”

“Có người mai phục! Mẹ ơi, Nam Sở, chú, hai người đâu rồi?”

Kiều Nam Sở: “…”

Tiết Băng Tuyết: “…”

Tiết Bảo Di vẫn đang la hét: “Nam Sở, Nam Sở…”

Kiều Nam Sở đạp một cú: “Con mẹ nó, cậu có thể yên lặng chút được không, ông đây đau đầu quá.”

sau, bị bắn chết rồi.

Kiều Nam Sở nghẹn họng, nghiến răng: “Tiết Bảo Di, con mẹ nó, cậu bắn tôi làm gì?”
Tiết Bảo Di căng thẳng tới toát mồ hôi: “Người anh em, trượt tay thôi.”

ĐM!

Kiều Nam Sở ném điện thoại, đè Tiết Bảo Di xuống ghế sofa, cầm gối đánh.

Lúc này, A Vấn đẩy cửa vào.

“Cậu Giang,” Anh ta tiến vào: “Cậu lên trang nhất rồi.”

Kiều Nam Sở và Tiết Bảo Di dừng đánh lộn, nhìn qua.

Giang Chức vẫn nhắm mắt, anh đang ngủ nên không đáp lại.

Tiết Bảo Di liền hỏi: “Lần này là chuyện gì vậy?” Dù sao Giang Chức cũng là đạo diễn lớn, lại có một gương mặt như vậy, nên lên hotsearch hay trang nhất gì đó đều là chuyện thường tình.

A Vấn suy nghĩ một lúc: “Xem như scandal đi.”

Tiết Bảo Di thích thú: “Ai dô, cậu ấm Chức lại tạo ra scandal rồi, với ai vậy? Ngôi sao lớn nào thế?”

“Với cô gái dán kính cường lực kia.” A Vấn nói: “Cô Chu.”

Giang Chức bỗng mở mắt.

Ngày đầu tiên Chu Từ Phưởng không ham muốn sắc đẹp của anh, phiền.

Ngày thứ hai Chu Từ Phưởng không ham muốn sắc đẹp của anh, rất phiền.

Ngày thứ N…

Giang Chức: Sao cô không ham muốn sắc đẹp của tôi chứ, cô chắc chắn ham muốn!
Chu Từ Phưởng: Muốn sữa tươi của anh được không?

Giang Chức: …

chương tiếp theo

An toàn, An tâm

Sản phẩm chính hãng, đổi trả miễn phí trong 48h

Tiện lợi, đa dạng

Mạng lưới vận chuyển toàn quốc, hàng hóa phong phú nhiều lựa chọn

Tiết kiệm, thông minh

Giá cả hợp lý, khuyến mãi hấp dẫn, thanh toán dễ dàng.

Thumbnails managed by ThumbPress