sau khi trọng sinh tôi là ánh sáng của tất cả các boss chương 8
Chương 8 Đầy nỗi sợ hãi, phát hiện thiên tài
Tác giả: Du Nhân
Buổi sáng sau tiết học cuối cùng, Giang Phù Nguyệt cùng Vạn Tú Đồng cùng nhau đến căn tin của trường.
Vừa ra khỏi lớp học, liền thấy chủ nhiệm Từ Kính đi tới trước mặt, biểu tình tựa như nóng nảy, lại mang theo chút hưng phấn áp lực, tóm lại không còn bộ dáng ung dung bình thường như trước đây.
“Xin chào, Từ lão sư!”
Chung quanh vang lên tiếng chào hỏi thưa thớt, Từ Kính gật gật đầu đáp lại, trực tiếp đi tới trước mặt Giang Phù Nguyệt ——
“Sao em không làm xong câu hỏi chứng minh đó?” Từ Kính gấp gáp nói
Mọi người vểnh tai lên nghe, Câu hỏi chứng minh gì?
Giang Phù Nguyệt chưa làm xong không phải là chuyện bình thường sao? Giang Phù Nguyệt viết xong mới có vấn đề đi?? Vạn Tú Đồng ở gần giáo viên chủ nhiệm trong nháy mắt theo bản năng căng thẳng da đầu, cứng đờ tại chỗ không dám thở mạnh. Cô sợ giáo viên, giống như một con chuột sợ mèo.
Nhưng đúng lúc này một thanh âm đột nhiên vang lên, “Từ lão sư, em còn chưa ăn cơm trưa. ”
Vạn Tú Đồng:?
” Từ Kính: “?
” Một đám quần chúng ăn dưa: “?
” Giang Phù Nguyệt lại bình tĩnh bổ sung: “Bây giờ tôi muốn đi căng tin. ”
“Được”
Từ Kính mất một lúc lâu mới phản ứng lại, đây là chê hắn chắn đường?!
“Khụ——” hắn ho nhẹ một tiếng, làm như chủ nhiệm lớp, “Không vội, theo tôi về văn phòng trước đi.”
Giang Phù Nguyệt cứ như vậy bị gọi đi. “Thảm hại, lại bị phê bình, cơm cũng không ăn được.” “Lão Từ cũng được rồi, hắn cũng không có làm khó hay lớn giọng với cô.”
“Giang Phù Nguyệt có phải lại nộp giấy trắng không? Tôi thấy lúc cô ấy thi vẫn luôn ngủ…” Văn phòng lớp. “Có phải không? Lão Từ, ngươi ăn nhanh vậy sao? “Giáo viên chủ nhiệm lớp 7 vừa từ chỗ ngồi đứng lên liền nhìn thấy Từ Kính đi vào trong, nói xong mới phát hiện có một nữ sinh đi theo phía sau.
Cậu có chút kinh ngạc, phải biết rằng Từ Kính là một giáo viên có tài năng, kiến thức chuyên môn không cần phải nói, năng lực giảng dạy cũng có thể thấy rõ, nhưng chính là đối với quản lý lớp học không quá để ý.
Các giáo viên chủ nhiệm khác ba ngày hai đầu mời phụ huynh, anh ta ngược lại “không làm mà trị”, rất ít khi gọi học sinh đến văn phòng, hôm nay thật kỳ lạ! Nhưng nữ sinh này nhìn qua văn văn lẳng lặng, không giống không nghe lời a… Giáo viên chủ nhiệm lớp 7 một lần nữa ngồi trở lại, cơm cũng không sốt ruột ăn, xem náo nhiệt quan trọng hơn!
Giang Phù Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh nhìn Từ Kính rút bài thi của cô ra, mở ra, sau đó chỉ vào câu hỏi phụ, hỏi: “Các bước ở giữa đâu? Tại sao chỉ có sự khởi đầu và kết luận? ”
“Viết không được.” Không có chổ trống để viết . Huống chi đề này còn là Từ Kính tạm thời thêm vào, vốn không nên xuất hiện ở trên đó.
“Em có thể chứng minh ra, có phải hay không?” Từ Kính hai mắt tỏa sáng.
Giang Phù Nguyệt gật đầu: “Có thể. ”
Vì không thể viết ra các bước trung gian nên cô ấy chỉ có thể hoàn thành chúng trên giấy nháp, yêu cầu ba định lí tự chứng minh. Để tiết kiệm không gian, cô ấy chỉ đưa ra công thức cho mỗi quá trình tự chứng minh, sau đó là kết luận, cho nên Từ Dung mới truy vấn được bước trung gian.Và phần quan trọng nhất của câu hỏi này chính xác là ở đây!
Thấy vậy,Từ Kính trong lòng cồn cào, hắn hận không thể lập tức đi vào lớp đem Giang Phù Nguyệt tới. Rốt cục chịu đựng đến khi chuông tan học vang lên, sợ Giang Phù Nguyệt bỏ về, vộ vàng đi đến cửa lớp học chặn người, , lúc này mới xảy ra cảnh tượng trước đó.
Em có thể viết ra để thầy xem một chút!
Từ Kính đẩy giấy nháp và bút qua, không hiểu sao lại phấn khởi. Nếu như đoán đúng, thì hắn đã tìm kiếm được một thiên tài.
Giang Phù Nguyệt không nhúc nhích. “?”
“Từ lão sư, đề này hình như không có trong đề thi trung học.” Cô ấy cười.
Từ Kính sờ sờ mũi, chột dạ. “Nếu như em nhớ không lầm, đề này chính là đề chứng minh trên giấy nháp ngày hôm qua của thầy phải không?” “Khụ khụ…” .
Giang Phù Nguyệt hai tròng mắt híp lại, dùng câu khẳng định nói: “Là thầy cố ý. ”
“Ai nha, đây không phải là muốn kiểm tra mấy em hay sao, xem trong lớp có bạn học nào có thể làm ra hay không.” Giang Phù Nguyệt hỏi ngược lại: “Vậy thầy làm ra sao?
Văn phòng rộng lớn im lặng trong giây lát.
Loại cảm giác xấu hổ khi bị thao túng đến chết này, ngay cả chủ nhiệm lớp 7 đứng ngoài cuộc quan sát cũng cảm nhận được.
Có thể chỉ có vài giây, cũng có thể qua nửa phút, mới nghe được thanh âm của Từ Kính nói, “… Không. ”
“À.” Giang Phù Nguyệt cũng không có nhiều biểu tình, tiện tay lấy ra một khối giấy, “Trên này có, thầy tự xem đi, em đi ăn cơm trước. ” Nói xong, cũng mặc kệ Từ Kính có Đồng đồng ý hay không, xoay người rời đi.
Sau khi Giang Phù Nguyệt rời đi, chủ nhiệm lớp bảy từ đối diện thò đầu sang: “Lão Từ, tình huống gì?
Học sinh lớp cậu?”
Cô gái nhỏ vẫn rất xinh đẹp, nhưng tại sao anh ta không có chút ấn tượng nào?
Từ Kính đầu cũng không nhấc lên, thật cẩn thận mở ra, nhanh chống, xem kỉ qua từng bước. Sau đó, đôi mắt ngày càng sáng hơn..
“Từ lão sư tìm bạn làm cái gì? Bạn có bị chỉ trích không? “Lúc nghỉ trưa, Vạn Tú Đồng nhỏ giọng hỏi.
“Không có.”
Cô thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi…”
Buổi chiều, có một tiết giáo dục thể chất, nhưng Giang Phù Nguyệt không thể lên lớp, bởi vì cô lại bị Từ Kính gọi đến văn phòng. Một bài kiểm tra được chụp trước mặt cô.
Từ Kính: “Bốn mươi phút, có thể làm bao nhiêu làm bao nhiêu thì làm bấy nhiêu, thời gian bắt đầu!”
Giang Phù Nguyệt dừng một chút, sau đó cầm lấy bút.
Căn bản không cần bốn mươi phút, cô chỉ mất nửa tiếng đồng hồ trả lại bài thi cho Từ Kính: “… cái gì, làm xong làm xong tất cả? ”
Lão Từ còn đang ngây ngốc nhất thời phản ứng lại: “em chắn chắn … chứ! ”
5 phút sau.
“…… tất cả các đáp án điều đúng? ” ” đạt điểm tuyệt đối.” Từ kính không thể tin nói
Từ Kính không thể nào tin nỗi. Tuy Giang Phù Nguyệt có nằm trong dự liệu nhưng không ngờ cô lại xuất chúng như vậy. Lật bài thi qua lậ lạit xem ba lần, không bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào, Từ Kính lại kinh khủng phát hiện, mình thế nhưng tìm không ra chút sai lầm, ngay cả chữ “Giải” của mỗi một đề cũng viết rất quy củ, muốn tìm con trên mặt quyển cũng không được. Đây chính là cái loại dưới mí mắt hắn nhìn chằm chằm mà làm ra, không trộn nửa điểm tham khảo từ bên ngoài.
Từ Kính choáng váng, thất thần đến mừng rỡ như điên: “học sinh Giang, em có biết IMO không?! ”
“Olympic Toán học quốc tế.”
“Đúng vậy! Em đã được tham gia đào tạo?! ”
Giang Phù Nguyệt lắc đầu: “Không có. ”
“Không quan trọng, em nghe tôi nói.” Từ Kính hít sâu, cố gắng điều chỉnh cảm xúc, nhưng ánh mắt vẫn gợn sóng khi nhìn cô, chỉ vào tờ giấy thi:”Đây là đề thi dự đoán trận chung kết tỉnh năm ngoái, tuy rằng độ khó so ra kém đề thật, nhưng chưa từng có ai thi đạt điểm tuyệt đối…” Năm ngoái không có thí sinh nào làm được bộ bài này, và thầy đã giao những bài này cho lớp luyện thi Olympic cách đây không lâu, và cũng không có ai có thể giải được hết.
Ngay cả khi hắn tự mình làm điều đó,cũng xuất hiện nhiều sai lầm. Cũng không phải những đề này đối với Từ Kính mà nói có bao nhiêu khó khăn, mà là toàn bộ bài thi trong thời gian quy định, không có bất kỳ sai sót nào hoàn thành, đạt được điểm đầy đủ —— Thật khó khăn! Nhưng Giang Phù Nguyệt đã làm được! Hơn nữa, cô ấy chỉ mất 30 phút!
Từ Kính tận mắt nhìn thấy cô viết đáp án sau khi gần như hoàn thành xong hai phần điền vào chỗ trống và chọn, không tính toán gì cả.
Hắn đã từng nghi ngờ đối phương tùy tiện điền vào, nhưng sự thật chứng minh, cô lại giỏi như vậy, toàn bộ đều đúng!
“Học sinh Giang, em rất có tài! Có muốn tham gia lớp thi Olympic Toán không?” Lời nói hưng phấn, ánh mắt sáng rực.