nam chính bệnh kiều cầu cưng chiều chương 2
Chương 2: BỊ CẬU ẤM CHỨC ĐỂ MẮT TỚI
bệnh viện Nhân dân số 5 rộng cả nghìn mét vuông, tọa lạc ở vị trí phồn hoa náo nhiệt nhất thủ đô, là một trong những
doanh nghiệp y tế thuộc Giang thị. Tầng sáu tòa số 6 chỉ dùng riêng cho người nhà họ Giang.
“Cốc… cốc… cốc…
Tiếng gõ cửa chậm rãi vang lên ba lần, mang theo sự thận trọng.
“Cậu Giang.”
Trong phòng bệnh, giọng nói của người đàn ông hơi yếu ớt, nhưng lại lạnh lùng đầy vẻ không kiên nhẫn: “Cút.”
Người đàn ông đang gõ cửa là A Văn, là trợ lý kiêm vệ sĩ của Giang Chức, khoảng chừng ngoài ba mươi, dáng về hơi khờ khạo, làn
da ngăm đen, cơ thể vạm vỡ, nhưng EQ và IQ không được cao.
Chính vì A Văn không đủ nhanh nhạy, cho nên mới khiến cậu chủ của anh ta hứng gió lạnh ngoài biển cả đêm hôm qua, nhưng
cũng may là tìm được cậu chủ sớm hơn kẻ cầm đầu vụ bắt cóc một bước, nếu không thì hậu quả… khó mà tưởng tượng.
“Vâng.” A Văn im lặng lui về phía sau, không còn đám làm phiền cậu chủ.
Bởi vì phải chịu gió lạnh, người đàn ông thần thể quý như vàng bị cảm, từng trận ho truyền đến, tính tình của cậu Út không tốt,
nhất là lúc cơ thể không khỏe, cho nên không ai dám đến làm phiển.
Đương nhiên, ngoại trừ cậu Hai nhà họ Tiết.
“Cậu ẩm Chức ơi!”
Chưa thấy người nhưng đã nghe thấy giọng nói cà lơ phất phơ của Tiết Bảo Di rồi.
Cửa phòng bệnh được mở ra, một cái cốc rơi xuống ngay gần bàn chân Tiết Bảo Di, ừm, người đẹp đang buồn bực đầy mà.
Tối hôm qua Tiết Bảo Di còn nhuộm tóc màu xanh tím, ngày hôm nay đã cắt đầu đinh, khuôn mặt với đường nét cứng rắn rõ ràng,
cùng với một nụ cười đầy xấu xa: “Ui cha, nóng nảy vậy à.”
Cậu Út Giang nóng nảy đang mặc quần áo sọc ca rô xanh nhạt, nửa kín nửa hở của bệnh viện, để lộ làn da trắng bóc, sắc môi nhợt nhạt, đang
ốm mà vẫn rất đẹp trai, mỗi tội hơi cầu kỉnh.
Bị chọc tức, anh che miệng ho liên tục.
“Khụu khụ khụ. ..”
Giang Chức ho khan khiến đôi mắt hoa đào đỏ ủng, dáng vẻ ốm yếu.
Dáng về này làm cho cậu Hai nhà họ Tiết vô cùng đau lòng.
“Được rồi, được rồi, đừng giận mà, đừng giận mà.” Tiết Bảo Di ôn tồn dỗ dành, đùa giỡn xong lại bắt đầu ngả ngón: “Thân thể này
của cậu mà bị chọc tức thì ông đây đau lòng chết mấy.”
Cậu Hai nhà họ Tiết ở thủ đô cũng không có tật xấu gì khác ngoài việc rất thích người đẹp, cảm thấy bị thu hút bởi mặt mũi của
Giang Chức. Anh ta cũng tự khâm phục mình, lớn lên bên cạnh người đẹp như thể mà vẫn thẳng, đúng là người có ý chí sắt đá.
Anh ta bước nhanh đến, đưa tay muốn vuốt lưng cho người đẹp.
Giang Chức ghét bỏ đẩy ra, đôi mắt hoa đào lạnh lùng: “Điều tra chưa?”
Tiết Bảo Di cười hì hì, kéo ghế ra ngồi xuống: “Ông đây cả đếm không ngủ đấy.” Dám bắt anh em của anh ta, tưởng cậu Hai nhà họ
Tiết đầy chết rồi sao?
Giang Chức lười phản ứng lại anh ta: “Là ai?”
“Con thứ tư nhà họ Minh, nghe nói muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân cho nên mới kêu người bắt cóc cậu.” Tiết Bảo Di cười hề hề:
“Gương mặt này của cậu đúng là luôn được người xấu nhớ thương nha.”
Mặc dù nhà họ Minh không phải là một trong bốn gia tộc lớn, nhưng cũng có máu mặt ở thủ đồ, cô Tư nhà họ Minh cũng có mông
có ngực đấy, chỉ là đầu óc không được tốt lắm, quản không được mắt mình, từ lầu đã âm thẩm nhớ thương Giang Chức.
Tiết Bảo Di lấy một điểu thuốc ra, cầm bật lửa vuốt vuốt nhưng không châm thuốc: “Việc này không liên quan gì đến nhà họ Minh,
chỉ có mình cô gái kia, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.” Anh ta nhíu mày, hỏi người đẹp Giang: “Muốn làm gì?”
Giang Chức ốm yếu nằm một chỗ, mặt mũi trắng bệch, chịu đựng cơn ho, đôi mắt có về lờ đờ, híp lại, rét căm căm: “Ném xuống
biển.”
Biển nằm ở ngoại ô của thủ đô, tối hôm qua Giang Chức đã bị bắt cóc đến đó.
Tiết Bảo Di vừa định khen anh là người tốt thì cửa lại bị mở ra.
“Luật pháp đầu, đừng làm loạn.”
Một đôi chân thon dài rẳo bước vào phòng, theo sau là một gương mặt đầy vẻ phong lưu, hốc mắt rất sâu, mũi cao, môi mỏng,
nhưng không hiểu sao lại hơi xấu xa và chán đời.
Là cậu ấm nhà họ Kiều, Kiều Nam Sở.
Trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô, ngoại trừ nhà họ Lục luôn ít giao du với bên ngoài, còn lại là nhà họ Giang, nhà họ Tiết và nhà họ
Kiều vẫn luôn giữ mối quan hệ tốt từ trước tới nay, con cháu trong nhà cũng qua lại khá nhiều.
Giang Chức lười biếng nói tiếp nửa câu sau: “Đừng giết chết.”
Tiết Bảo Di hiểu rõ ý của anh, đúng là ác thật, chuyện này thì anh ta làm quen tay tồi nên cười đồng ý: “Được thôi, tổ tông của tôi!”
“Có chuyện gì xảy ra thế?” Kiều Nam Sở đi vào, dựa người vào tủ, hỏi một câu.
Giang Chức ho khan, gương mặt thoáng trở nên ửng đỏ.
Kiểu Nam Sở rót một cốc nước ấm cho anh: “Tôi cho người điều tra camera giám sát ở câu lạc bộ, chỉ thấy được cái bóng, sau đó thì
camera bị hỏng.” Anh ta cười nhạt, mang về du côn: “Có còn ấn tượng gì về người đã bắt cóc cậu không?”
Giang Chức dựa người vào gối, không còn sức lực, ỉu xìu nói: “Không thấy rõ mặt.” Đôi mắt xinh đẹp híp lại, suy nghĩ một lúc: “Cao
khoảng 1m7, khá gầy nhưng rất khỏe.”
“Khụu khu khụ. ..”
Anh ho khan vài tiếng, cẩm cốc uống một ngụm nước, một lúc lâu mới nói: “Đôi mắt rất đẹp.” Giọng của người đó bị gió thổi mạnh
đến mức mơ hồ, chỉ nhớ là khá êm tai, nhưng cũng rất lạnh lẽo.
Kiểu Nam Sở ôm cánh tay, ngón tay vuốt mỗi: “Có về hơi thấp.” Chỉ 1m7 thôi mà sao khỏe thể, khiêng được người đi xa như vậy.
“Là nữ.” Giang Chức nói.
Trong giọng nói là về vừa khó chịu vừa không cam lòng.
Cậu Út quý giá nhất nhà họ Giang, được nuôi nấng trong nhung lụa, chưa từng phải chịu cảnh khổ cực như thế, huống chỉ đối
phương lại còn là phụ nữ.
Bình thường, cậu ẩm Chức ghét nhất là phụ nữ.
Tiết Bảo Di thấy thế, bật cười: “Là phụ nữ à.” Anh ta trêu ghẹo: “Còn khen mắt người ta đẹp nữa, sao thế, không ghét nữa à?”
Giang Chức là gay, chính anh thừa nhận như thế, nhiều năm như thế rồi anh vẫn không có tí hứng thú nào với phụ nữ, còn đàn
ông à, cũng không có hứng thú gì, ngoại trừ mối tình nhớ mãi không quên kia.
Giang Chức không thèm để ý đến Tiết Bảo Di, bởi vì đang tức giận cho nên lồng mày nhíu chặt lại, đôi mắt quyến rũ trở nên lạnh
nhưbăng.
“Cô ta nói cô ta là người chuyện chạy việc vặt.”
Kiểu Sở Nam tùy tiện đặt tay lên nóc tủ, cố tình gõ gõ mấy lần: “Tôi biết là ai rồi.”
Giang Chức nắng mắt lên, nhìn anh ta.
“Tôi đã theo dõi nửa năm, biệt danh là Z.” Kiểu Nam Sở thu tay lại, vuốt ve cái cốc nhận từ tay Giang Chức: “Giới tính nữ, không rõ
tuổi tắc, địa chỉ, quốc tịch, năng lực nghiệp vụ rất đỉnh.”
Người chạy vặt chuyên nghiệp, cái tên này đúng là mới mẻ.
Chỉ cần trả đủ tiền, người chạy vặt chuyên nghiệp có thể đáp ứng mọi yêu cầu của bạn, còn những việc như phóng hỏa, giết người,
hiếp dâm, cướp bóc có nằm trong phạm vi này hay không thì không rÕ.
“Cảnh sát hình sự quốc tế theo dõi cô ta rất lâu, mà không chụp được một tấm ảnh, một năm trước cô ta mới đến thủ đô, tuy số lần
được ủy thác cũng không nhiều, nhưng giá rất cao, đến tận bây giờ thì xác suất mắc sai lầm của cô ta là 0%.”
Kiểu Nam Sở là cảnh sát, làm ở bên tình báo của bộ phận Hình sự mấy năm, vụ án này anh ta cũng rất có hứng thú.
Tiết Bảo Di là doanh nhắn, anh ta lười quan tâm đến những chuyện hao tâm tổn sức này, nhìn thấy hộc tủ bên cạnh giường bệnh
có một hộp kẹo rất đẹp, ngay cả lọ thủy tỉnh cũng được khảm mảnh kim cương, vừa nhìn là biết của ai.
Anh ta cầm chiếc lọ rất đẹp kia lên xem.
Giang Chức ném một chiếc gối qua: “Cấm động vào.”
Đúng là xem như bảo bối!
Tiết Bảo Di hừ một tiếng: “Đàn ông gì mà ăn kẹo, đồ đàn bà hứ.”
Giang Chức chọn một cục kẹo màu hồng, xé vỏ cho vào miệng, không đáp lại.
Nói thật, tính của cậu ấm Chức nhà họ Giang rất khó chiều, đễ cáu, không thích hoa hồng, không thích phụ nữ, không thích uống
rượu, không ngửi được khói thuốc lá, đối xử với ai cũng như một đứa trẻ phải đỗ dành.
Nhưng thật ra thì cũng rất đáng yêu, anh thích ăn kẹo, dù ăn không nhiều nhưng ở đầu giường, trong văn phòng, trong phòng
nghỉ đều phải có kẹo, dùng những chiếc lọ rất quý để đựng, không cho phép ai động vào.
Bên ngoài Ngự Tuyển Loan có một cái siêu thị nhỏ mở 24/24. Lúc này, đường chân trời một màu vàng rực, hoàng hôn dần buông
xuống, trong siêu thị không có ai.
Nhìn lại thì ở kệ đựng đồ bên trong cùng có một người đang ngồi xốm, mặc hoodie đen, trùm mũ kín đầu, mặc quần bút chỉ dài
chín phần chỉ để lộ mắt cá chần trắng nõn.
“Loại kẹo đóng gói màu hồng, phía trên có vẽ hình con thỏ.” Người đang ngồi xổm quay đầu lại hỏi cô gái đứng sau lưng: “Không có
loại kẹo đó sao?”
Mắt phượng, môi cong lạnh lùng xa cách, dường như cô không hay cười, khóe miệng chỉ khẽ nhếch lên. Da cô rất trắng nhưng lại
không có vẻ hồng hào, tia nắng chiều cuối cùng chiếu qua cửa số ánh lên trong mắt cô, làm hai con ngươi sáng rực, giống như một
ngồi sao trong sa mạc giữa mùa Đông, rất sáng nhưng cũng rất cô độc, trống trải và tang thương.
Cõ tên là Chu Từ Phưởng, cứ cách ba bổn ngày sẽ đến siêu thị mua loại kẹo đóng gói màu hồng kia.