NAM CHÍNH BỆNH KIỀU CẦU CƯNG CHIỀU CHƯƠNG 19
Chương 19
ANH NGỬI THẤY MÙI SỮA TRÊN NGƯỜI CÔ
Tác giả: Cố Tây Nam.
Hàn Phong trưng ra bộ mặt lạnh lùng, cáu kỉnh: “Bọn tôi không trộm.”
Kiều Nam Sở lấy điếu thuốc ra hút: “Ai biết được.”
Mười phút sau, sếp Trình bên đội hình sự đến đây, bắt hết đám người Hàn Phong. Kiều Nam Sở không thuộc đội hình sự nên chỉ đứng nhìn, hút hai điếu thuốc, tâm trạng cũng không tệ. Anh ta nói với sếp Trình: “Tôi nghi ngờ họ giấu tang vật trong xe.”
Lãnh đạo trực tiếp của sếp Trình là chồng của chị họ Kiều Nam Sở.
Thú thật, đến bây giờ sếp Trình cũng chưa rõ cậu ấm này đang làm trò gì, nhưng ông
ta vẫn nể mặt: “Kéo cả xe đi.”
Cứ như thế, người với xe đều bị đưa về đồn cảnh sát. Ngoài ra sếp Trình còn để một
người trong đội ở lại hiện trường, tiếp tục tra xét.
Kiều Nam Sở dập đầu lọc, qua bên kia đường rồi gõ cửa sổ xe Giang Chức.
Cố Nam Tây
Nộp tang vật đây.”
Giang Chức gỡ đồng hồ trên tay xuống, ném cho đối phương.
Kiều Nam Sở ước lượng, cầm lấy thưởng thức: “Người nhà họ Lạc không đời nào lộ mặt đâu, Hàn Phong là người tiếp ứng. Sếp Trình đã cho người vào chung cư tra xét, nếu đồ vật rơi vào tay Hàn Phong thì phía cảnh sát có thể tìm ra, nếu không tìm được tức là nó còn ở chỗ Chu Thanh Nhượng.”
Dù sao đi nữa, không rơi vào tay nhà họ Lạc là đạt được mục đích rồi.
Giang Chức chướng mắt người nhà họ Lạc, muốn kiếm chuyện với họ, thế nên mới thò một chân vào quấy rối.
Kiều Nam Sở nhìn Giang Chức: “Cậu còn chưa về à?”
Hỏi một đằng, Giang Chức trả lời một nẻo: “Hai chân của Chu Thanh Nhượng đều bị phế rồi sao?”
“Nói chung là vậy, gãy một chân, chân còn lại cũng sắp vô dụng.” Không ngồi xe lăn thì chống gậy, chân không khác gì bị tàn phế.
Giang Chức xuống xe.
“Cậu còn muốn làm gì?”
“Con ma bệnh kia không thắng nổi nhà họ Lạc.”
Nếu bằng chứng vụ việc của Trình Phi Nhiên vẫn còn nằm trong tay Chu Thanh
Nhượng, chỉ cần chưa công bố, đời nào nhà họ Lạc không đến cướp.
Kiều Nam Sở buồn cười: “Cậu không phải ma bệnh à?”
Giang Chức cầm áo khoác dạ to rộng màu đen trong xe rồi khoác lên người: “Ừm, tôi vào thăm người bệnh.”
Kiều Nam Sở: “…”
Thăm con khỉ!
Lạc Thanh Hòa vừa mới điều tra ra Chu Thanh Nhượng từ phía Trình Phi Nhiên, Giang Chức đã nối gót theo tới, muốn thừa dịp đùa giỡn người họ Lạc, khiến cô ta khó chịu
ấy mà.
Bằng chứng ở trong tay Chu Thanh Nhượng, dù thế nào cũng không thể để người họ Lạc cướp mất nhỉ?
Kiều Nam Sở vốn định đi chung thì bên bộ phận tình báo gọi đến, có vụ án quan trọng, anh ta ra ngoài nghe máy trước.
Thang máy bị niêm phong, người của đồn cảnh sát canh gác tại cửa ra vào.
A Vãn đi ở phía trước, đèn cảm ứng hỏng rồi, đường đi tối om không thấy gì cả. Anh
ta vừa lên tầng một thì phát hiện có người ngất xỉu dưới đất, lập tức bày ra tư thế đề
phòng: “Ông chủ đừng đi lên, có chuyện kỳ quặc.”
Là người do nhà họ Lạc sai đến, ai đánh ngã nhỉ? Chu Thanh Nhượng cũng là ma bệnh như ông chủ.
Ồ, nhắc mới nhớ, gần đây A Vãn bắt đầu gọi ông chủ. Do chỉ số IQ không đủ cao, ông chủ cực kỳ ghét bỏ anh ta. Anh ta cảm thấy mình đổi gió một chút để ông chủ nhìn thấy năng lực phi phàm của mình.
Giang Chức nhìn lướt qua người nằm dưới đất.
A Vãn nóng lòng biểu hiện nên vội vã chạy đến, dũng cảm không gì sánh được: “Ông chủ cứ ở phía sau, tôi dẫn đường cho cậu.” Trái lại anh ta muốn nhìn thử trừ nhà họ Lạc, còn ai dám đối đầu với ông chủ!
A Vãn vừa dứt câu thì đột nhiên có bóng người lóe lên sau lưng, anh ta tức khắc quay đầu, bất ngờ không kịp đề phòng. Chân của đối phương bổ thẳng vào người, vừa khéo đạp trúng eo anh ta.
Đùng một phát, A Vãn ngã sấp xuống.
Sự dũng cảm vô địch của anh ta…
Móe! 2
Anh ta chống người muốn đứng dậy, nhưng phần eo quá đau, đùng một phát lại ngã xuống tiếp.
Sao cú đá này mạnh quá vậy?
Trước giờ A Vãn chưa từng cáu kỉnh mà cũng phải tức giận: “Mày là ai? Đánh lén là đồ con rùa!” Đồ con rùa rụt đầu!
Giọng nói này…
Chu Từ Phưởng sửng sốt.
Một chùm sáng đột ngột chiếu đến.
Giang Chức đang cầm di động, chùm sáng từ chiếc di động lướt qua mặt cô, cánh tay cô và cả chữ cái trên áo khoác.
“Lại là cô à.”
Giang Chức mỉm cười, oan gia ngõ hẹp.
Chu Từ Phưởng giơ tay cản ánh sáng.
Thừa dịp cô đang loạn nhịp và mất hồn, A Vãn đột nhiên nhảy từ dưới đất lên, vung nắm đấm vào người cô. Gần như là phản xạ có điều kiện, cô nắm ngược cổ tay A Vãn, không kịp khống chế sức lực nên cú nắm tạo ra âm thanh, A Vãn đau đến mức hít sâu.
Cô gần như buông tay ngay lập tức.
A Vãn thừa dịp đấm một cú vào vai cô.
Phương Lý Tưởng nói A Vãn vốn là vận động viên quyền anh, trước đây từng giành giải quán quân trong cuộc thi quyền anh dành cho thanh thiếu niên cả nước. Nếu không phải lúc trước lầm đường lạc lối đi ăn cướp, có khả năng bây giờ anh ta đã thành quán quân thế giới. Sức lực anh ta rất mạnh, Chu Từ Phưởng ăn phải cú đấm nên lùi về sau
mấy bước.
Làm sao đây? Đánh anh ta hay không? Chu Từ Phưởng nhíu mày.
“A Vãn.” Giang Chức dùng ánh sáng di động huơ huơ anh ta.
A Vãn hiểu ý nên thu tay.
“Bên ngoài toàn là cảnh sát.” Giang Chức đi lên phía trước, chiếu đèn từ di động vào mặt Chu Từ Phưởng: “Gỡ khẩu trang của cô xuống, tôi bảo họ thả cô đi.”
Cô không nói chuyện.
Anh bước đến, muốn tự tay gỡ xuống.
“Ông chủ…”
Cô lập tức tóm lấy anh và ghì vào tường.
Cạch, di động rơi xuống đất, cái ốp lấp lánh mà Tiết Bảo Di mua đã nát bét.
Khụ khu khu khụ khụ…”
Anh thở dốc, màu môi trắng nhợt, sắc mặt đỏ lên.
A Vãn lập tức kêu to: “Dâm tặc, mau thả ông chủ của tôi ra!”
Giang Chức: “…”
Chu Từ Phưởng: “…”
Hai chữ dâm tặc đúng là di dời sự chú ý, A Vãn thừa dịp đi đường quyền, tấn công vào gáy “dâm tặc”. Đây là chiêu đấm một phát chết ngay của anh ta, bách phát bách trúng,
nhưng lần này lại…
“Dâm tặc” không hề quay đầu, tung đòn đá ngang với tốc độ mắt thường không nhìn thấy kịp, quả thực đã đá trúng bụng A Vấn, lực mạnh
đến mức lục phủ ngũ tạng lộn tùng phèo…
Sao không chọn nơi khác mà đá?
A Vãncảm thấy eo mình tê rần, sau này gặp khó khăn mất thôi! “Dâm tặc” này là cao thủ võ lâm… Vừa nghiêng đầu qua, anh ta đã hoàn toàn ngất xỉu.
Có phải đá hỏng rồi không? Chu Từ Phưởng nhíu mày căng thẳng, cô chỉ dùng một
phần sức lực thôi mà.
“Lại muốn bắt cóc tôi à?” Giang Chức đang nhìn cô chăm chăm.
Tia sáng u ám, ánh mắt anh lại giống như ngọn lửa sáng rực. Cô sợ bị anh nhìn thấu, thế nên dùng bàn tay che khuất mắt anh, khuỷu tay ghì trên vai anh, ép giọng mình xuống: “Tôi sẽ nhẹ tay.”
Tôi sẽ nhẹ tay – một trong những lời trích của dâm tặc.
Giang Chức: “…” Anh tức đến nỗi mặt đỏ tai hồng: “Mẹ nó, cô thử chạm vào tôi coi…”
Cô giơ tay lên, đập mạnh vào gáy anh.
Cơ thể anh trở nên mềm nhũn, hôn mê rồi trượt xuống.
Chu Từ Phưởng ôm eo anh như phản xạ có điều kiện, dìu anh dựa vào tường và nói
thầm một câu: “Tôi không phải là dâm tặc.”
Hơi khó chịu, bị hiểu lầm rồi!
Cô thả anh xuống, ngồi một lát rồi đứng dậy, xoay người sang nơi khác, cất bước lên
lầu… sau đó vòng về, cởi áo khoác của A Vãn ra, mặc vào cho Giang Chức.
Cơ thể anh yếu ớt, không thể để lạnh.
Sau đó cô ngồi xổm ngắm anh một lát, nghe tiếng bước chân vang vọng dưới lầu, cômới bỏ lên tầng. Tiếng còi xe cảnh sát rõ to vang lên bên dưới, cô nhún người nhảy sang nóc nhà đối diện.
V
Mười phút sau, cửa phòng 904 ở tòa số 9 bị người ta gõ vang.
“Gộc cộc cộc. “‘
Người bên trong mở cửa: “Cho hỏi các anh là ai?”
Sếp Trình giơ thẻ cảnh sát: “Chúng tôi là cảnh sát.”
Chu Thanh Nhượng chống nạng, vì hơi cố sức nên đành dựa vào tường: “Có chuyện gì sao?”
“Chung cư này hết gặp trộm rồi tới cướp, anh Chu sống ở đây có phát hiện điều gì khác thường không?” Trước đó cậu Kiều đã dặn phải theo dõi sát sao Chu Thanh Nhượng, một con ruồi cũng không được bay khỏi nhà anh ta.
Chu Thanh Nhượng nói không có.
Vẻ mặt anh ta vẫn như thường, hiển nhiên không biết bên ngoài đã xảy ra nhiều hành động như vậy.
Tối nay người của đồn cảnh sát sẽ canh chừng bên ngoài, nếu gặp tình huống gì, anh cứ kêu lên là được.”
“Cảm ơn.”
Sếp Trình nói “đã quấy rầy”, sau đó xoay người đi thu xếp.
Chu Thanh Nhượng đóng cửa, đẩy xe lăn về phòng ngủ, lấy USB trên máy tính xuống rồi nắm trong lòng bàn tay. Thứ này do ai gửi? Người nào đang giúp anh ta?
Gần mười hai giờ, Tiết Bảo Di vốn đang chơi hào hứng ở show diễn ban đêm thì bị Kiều Nam Sở gọi điện bảo đến bệnh viện, Giang Chức lại ngất xỉu rồi.
“Cậu ấm Chức.”
“Cậu ấm Chức.”
Hàng mi Giang Chức run rẩy, anh mở mắt ra.
Tiết Bảo Di đang ngồi bên giường bệnh, lột chuối ăn: “Tỉnh rồi.” Anh ta nhếch mép cười: “Người đẹp ơi, ba ngày hai hôm đến bệnh viện, ông đây sắp bị cậu dọa chết, sợ cậu chưa kịp nói gì đã ngỏm.”
Giang Chức chống người ngôi dậy.
Tiết Bảo Di vội vã đỡ anh.
“Phía Chu Thanh Nhượng thế nào rồi?”
Tiết Bảo Di đã nghe Kiều Nam Sở kể về chuyện này: “Không có chuyện gì cả, Nam Sở đã dặn dò người bên đội hình sự. Yên tâm đi, không ai cướp được đồ trong tay người
kia.” Nghe Giang Chức ho tiếp, Tiết Bảo Di ném chuối đi, giúp anh vuốt lưng: “Sao cậu lại thành ra thế này? Người chạy vặt chuyên nghiệp kia là khắc tỉnh của cậu nhỉ, làm cho cậu vào bệnh viện luôn.”
Giang Chức lạnh mặt không nói chuyện.
Kiều Nam Sở đến, A Vãnquấn băng trên đầu đi theo sau. Anh ta như kiểu hít vào thì nhiều, thở ra thì ít, cao gần một mét chín, cân nặng khoảng một trăm ký mà yếu ớt làm sao.
“Tỉnh rồi à?”
Giang Chức mệt mỏi dựa vào giường bệnh, trạng thái cực kém.
Kiều Nam Sở hỏi: “Lần này có phát hiện gì mới không? Trên người Z có gì đặc biệt không?” Lần thứ hai đối đầu, lần trước không thu được kết quả gì, điều tra mãi không ra.
Giang Chức cụp mắt, có vẻ suy tư rất lâu, ánh mắt trở nên nặng nề: “Ánh sáng mờ quá nên không nhìn rõ, giọng nói của đối phương cũng cố ý ngụy trang, nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?”
Anh suy nghĩ: “Trên người cô ấy có mùi.” Lúc cô ghì anh vào tường, anh đã ngửi thấy.
Kiều Nam Sở nghi ngờ mình nghe lầm: “Mùi gì cơ?”
Giang Chức khẳng định: “Mùi sữa.”
Một người khiến cảnh sát đuổi theo dấu vết nhiều năm mà không có đầu mối, một kẻ xuất quỷ nhập thần, hơn mười cao thủ luyện võ chuyên nghiệp vẫn không trị nổi… vậy mà trên cơ thể có mùi sữa?
Giang Chức ho khụ khụ, nghỉ lấy hơi: “Giống mùi sữa tôi hay uống.”
Kiều Nam Sở hết nói nổi!