NAM CHÍNH BỆNH KIẾU CẦU CƯNG CHIỀU CHƯƠNG 12
Chương 12
MỐI TÌNH ĐẦU CỦA GIANG CHỨC
Lầu tiên cô đi tìm phòng 304 trong khu Mai, nói chung cũng là nơi gió trăng, thính lực của cô rất tốt, ca múa nhạc giao
hưởng lại càng thêm ồn, ngoại trừ tiếng vui cười thích thú thì còn có tiếng nam nữ đưa đẩy.
“Nghe lời sớm thì đã không cần phải chịu khổ như thế.” Giọng điệu người đàn ông ngả ngớn.
“Tôi muốn kiện các người, tôi muốn kiện các người!”
Người phụ nữ cuồng loạn quá mức.
Đám đàn ông lại cười rộ lên.
Người đàn ông ngạo mạn: “Đi đi, đi kiện di.”
Có người cười nhạo: “Tôi lại muốn xem thử đứa gái điểm như cô còn lập đền thờ trinh tiết thế nào.”
“Cút đi
“Cút hết đi! Đừng chạm vào tôi! Đừng chạm vào tôi!”
Người phụ nữ gào khóc xé ruột xé gan, tuyệt vọng, phẫn nộ, không cam lòng, còn không tình nguyện.
, bị cưỡng bức.
Trên khẩu trang dính nước mưa, Chu Từ Phưởng tháo khẩu trang ra ném vào thùng rác, lấy tay lau mặt, sau đó bước đến trước cửa
phòng 304, nhẹ vặn tay nắm cửa một cái.
“Lạch cạch!”
Cửa mở ra, trong phòng không khí ngột ngạt, mùi rượu gay mũi, quần áo người phụ nữ không chỉnh tề, bị hai người đàn ông đè
trên đất, còn một người đàn ông trung niên, hơi béo, đeo kính không gọng cưỡi ngồi trên người cô ta, dây lưng gã ta lỏng ra, trên
quần toàn thứ dơ bẩn màu trắng. Gã bị quấy rầy chuyện tốt nên trợn mắt tức giận: “Ai cho cô mở cửa?”
Chu Từ Phưởng đá cả cửa ra: “Giao đồ ăn.”
Trên hành lang ngẫu nhiên có người đi qua, người đàn ông chỉ có thể bò đậy khối người phụ nữ, kéo cái áo choàng dài che vết bẩn
trên quần, sắc mặt cực kỳ khó coi: “Chỗ này không gọi đồ ăn, mau cút đi.”
Người phụ nữ trên mặt đất đứng dậy, có người níu cỗ ta lại, cỏ ta xổ đẩy, cắn người như phát điên, có chỗ trồng là chạy.
Người đàn ông vội vàng: “Mau! Mau bắt cô ta lại.”
Chu Từ Phưởng ở cửa bị đẩy sang một bên.
Người phụ nữ bị thương khắp người, lảo đảo, chạy không nhanh, hai người phía sau đuổi theo cô ta, người đi qua lại trên đường
cũng chỉ Hếc nhìn, chứ không dừng chân lại.
Sao lại nhầm mắt làm ngơ, nhìn nhiều thành quen sao? Chu Từ Phưởng nghĩ không ra, nghiêng người tránh khỏi camera, lấy một
cái cúc áo trong áo ra, đặt giữa ngón cái và ngón trỏ rồi nhẹ nhàng bắn ra.
Người đàn ông đang đuổi hét to một tiếng, bắp chân tê rần, kéo theo người đàn ông đẳng trước ngã xuống, lúc này người phụ nữ
đã chạy ra khỏi khu Mai.
Chu Từ Phưởng đội mũ áo mưa lên, tiếp tục đi giao hàng.
Sau lưng, người đàn ông đang mắng chửi.
“Không phải bảo anh khóa cửa sao?”
“Khóa rồi.”
Lạch cạch, cái khóa rơi xuống.
“Sao cái khóa này lại hồng rồi?”
“Người phụ nữ đó tháo ra sao?”
“Nói nhắm gì đấy, cô ta khỏe thế à? Có thể bể khóa ra sao?”
“Thế sao lại hỏng?”
“Được rồi.” Người đàn ông không kiên nhẫn: “Báo cho Quản lý Trần một tiếng đi.”
Một lúc sau, Quản lý Trần mới nhận được tin tức.
Quản lý Trần của Phù Sinh Cư gần bốn mươi tuổi, là một người phụ nữ hơi đầy đặn nhưng vẫn khá thướt tha, mặc một bộ sườn
xám tím nhạt, bước đi thanh thoát.
“Thư ký Hàn.”
“Quản lý Trần.” Người nói chuyện mặc vest đi giày da, dáng về nhã nhặn.
Quản lý Trần bước lại gần hồi: “Tổng Giám đốc Tiểu Lạc đang ở trong đó sao?”
“Đúng vậy.”
Doanh nhân được gọi là Tổng Giám đốc Tiểu Lạc chỉ có một người ở thủ đô.
Quản lý Trần đẩy cửa bước vào.
Ảnh đèn trong phòng lờ mờ, có một người phụ nữ đang nằm nghiêng trên ghế gỗ hút thuốc, môi mỏng, mắt một mí, dáng về rất
bạc tình, tay kẹp một điểu thuốc, sau khi phun khói thuốc trắng xóa, đôi môi khẽ nhếch.
Cháu gái trưởng nhà họ Lạc, Lạc Thanh Hòa, trừ ông cụ ra thì cô ta nắm giữ quyền lực lớn nhất, gương mặt ẩn chứa về khôn khéo
và sắc bén của người trên thương trường.
Đôi môi đỏ au, cô ta nhẹ phả một làn khói mỏng: “Ký hợp đồng chưa?”
Quản lý Trần bước lên trước: “Ký rồi.”
“Người mới đó thì sao? Có nghe lời không?”
“Không nghe lời lắm.” Quản lý Trần cười nói: “Nói muốn đi kiện chúng ta.”
“Thế sao.” Cô ta gấy tàn thuốc, kéo đài giọng: “Cứ làm theo quy củ cũ.”
“Vâng ạ”
Hút xong một điếu thuốc, Lạc Thanh Hòa đứng dậy, chỉnh lại bộ đồ công sở trên người, uống cạn ly rượu vang trong tay, bước ra
khỏi phòng trên đôi giày cao gót.
Cô ta mở cửa, liếc thấy một khuôn mặt quen thuộc.
“Giang Chức.”
Đối phương liếc mắt một cái, không để ý đến.
Lạc Thanh Hòa khoanh tay dựa vào cửa, cười nói: “Sao anh lại không để ý đến người ta rồi?”
Về mặt cô ta nhạt nhẽo, cười lên thì lại kiêu căng vô cùng.
Giang Chức không trả lời.
Tiết Bảo Di dừng chân lại, trêu chọc: “Cô chủ Lạc thật không biết điều, cậu ẩm Chức nhà tôi không để ý đến cô đương nhiên là
không muốn để ý, cô hỏi thế này không phải là tự vả mặt mình sao?”
Lời này thật sự làm phật lòng người khác.
Lạc Thanh Hòa cũng không giận, ánh mắt nhìn Giang Chức không hề e dè: “Ông Hai nhỏ dang bao che khuyết điểm sao.”
Tiết Bảo Di lười biếng nhấc chân lên, ngăn ánh mắt Lạc Thanh Hòa lại: “Cô nói xem?”
Cô ta ồ một tiếng, nửa đùa nửa thật, ánh mắt vô cùng tự tin và kiêu ngạo: “Lời đồn là thật nhỉ, hậu cung ba nghìn của anh là giả,
Giang Chức mới là người trong lòng anh.”
Lời này mà cô ta cũng dám nói.
Tiết Bảo Di tức đến đỏ cả mặt: “Cô…”
Đẳng trước, Giang Chức đang thúc giục: “Phí lời với cô ta làm gì.” Anh bước chậm lại, vành tai đỏ ủng, kiểm chế tiếng ho đứt
quãng.
Tiết Băng Tuyết vỗ lưng cho anh.
Tiết Bảo Di hừ một tiếng, trợn trắng mắt đi theo Giang Chức.
Rẽ sang trái, đi vào một hành lang dài.
Tiết Bảo Di mới hồi Giang Chức: “Lúc trước có phải cậu gây thù gì với nhà họ Lạc không, không thì sao lại ghét họ Lạc thế?”
“Cậu nhiều lời quá.” Giang Chức bước nhanh hơn: “Đừng đi theo tôi, tự tôi quay về”
Nói rồi bỏ lại hai chú cháu nhà họ Tiết rồi di.
A Văn ôm gà đi theo sau.
Tiết Bảo Di vò đầu: “Sao còn giận chú?”
Tóc Tiết Băng Tuyết rất mềm, được cắt ngắn, dưới ánh đèn chiếu thành từng cái bóng nhỏ vụn, trồng có về rất dịu đàng ngoan
ngoãn và vô hại: “Cháu quên rồi à?”
“Hậ?
Tiết Bảo Di ngây mặt ra.
Tiết Băng Tuyết liếc nhìn xung quanh thấy không có ai mới nói: “Mối tình đầu của Giang Chức là con nuồi nhà họ Lạc.”
Chuyện này Tiết Bảo Di cũng biết một chút, nhưng anh ta không hiểu lắm: “Đã nhiều năm thế rồi mà vẫn nhớ đến người ta? Bọn
họ mới gặp nhau có mấy lần. Lại nói, con nuôi nhà họ Lạc cũng chả tốt đẹp gì, cũng chả biết ăn nói.”
Nghe nói IQ có vấn đề.
Chuyện này cũng kỳ lạ, đời này của nhà họ Lạc không có con trai, nhận nuôi cũng không có gì, nhưng tại sao lại nhận nuôi một bé
trai vừa câm lại vừa đần độn chứ?
Nhưng đứa trẻ vừa câm vừa đần độn này lại khiển Giang Chức nhung nhớ nhiều năm như thế.
Tiết Băng Tuyết nghiềm túc: “Cháu đừng nói câu này trước mặt Giang Chức.”
Sao đảm nói, mấy người anh em đều không dám nhắc đến con nuôi nhà họ Lạc đó.
“Nói với cậu ấy làm gì, cháu cũng không phải thẳng ngu.”
Tiết Bảo Di không muốn nhắc đến chuyện này, cảm khái: “Ôi, hỏi thế gian tình là gì.” Cảm khái xong thì gọi điện thoại: “Đến Phù
Sinh Cư, cậu Hai đang cô đơn.”
Đầu bên kia điện thoại, người phụ nữ hờn dỗi.
Tiết Băng Tuyết bị hành động cợt nhả này làm cho nghẹn họng, nhìn trăn trối: “Cháu…” Tức quá, anh ta cũng không biết mắng
người, trừng Tiết Bảo Di một lúc lâu mới rặn ra được bốn chữ: “Không biết xấu hổ!”
Tiết Bảo Di không biết xấu hổ khoác tay lên cổ chủ của anh ta: “Chú Ba, cháu trai dẫn chú đi mở mang tầm mắt.”
Tiết Băng Tuyết nghiêm túc, đẩy cái tên ăn chơi này ra, gọi điện thoại: “Anh Hai, quản lý con trai anh đi, quan hệ nam nữ của nó
hỗn loạn, còn ra thể thống gì nữa!”
Tiết Bảo Di quan hệ nam nữ hỗn loạn: “…”
Cái tên ngây thơ ngốc nghếch này!