Sau khi trọng sinh, tôi là ánh trăng sáng của tất cả các ông chủ chương 6
Chương 6 Nam chính xuất hiện.
Tác giả: Du Nhân.
” Dịch Từ chậm rãi nó,
” Chơi chết hắn! ”
“Nếu tôi không đồng ý thì sao?”
Dịch Từ cố nén khó chịu, cười cười, từ trong cặp sách lấy ra một phong thư màu hồng: “Nhìn quen không?” Ngữ khí ác liệt, mang theo khiêu khích.
Giang Phù Nguyệt nhíu mày.
Đó là…
“Không nghĩ tới văn phong của cậu còn rất tốt, chỉ là nét chữ có chút xấu, khó trách Lăng Hiên nhìn cũng không thèm nhìn ——
” Phanh!
Lời còn chưa dứt, hàm đã tập kích một trận đau nhức, Dịch Từ cả người đều choáng váng. Giang Phù Nguyệt cong khuỷu tay, khuất phục đem hắn gắt gao đặt trên tường.
Bị Giang Phù Nguyệt khoá chặt nhưng trong đầu và khứu giác Từ Dịch lại cứ ngửi thấy mùi thơm nhạt nhạt kia, làm anh vô thức buông lỏng tay ra, quả bóng rổ vốn được mang theo đột nhiên rơi xuống đất, nảy lên vài cái rồi ngừng chuyển động.
Nhưng trái tim anh không thể bình tĩnh lại, thịch, thịch…
Nhảy vô tận.
Giang Phù Nguyệt nhân cơ hội giật phong thư trong tay anh, giọng điệu rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại sắc bén: “Lấy ở đâu ra?”
Dịch Từ còn đắm chìm trong loại cảm giác khác thường lại mới lạ này, sau một lúc lâu không phản ứng.
Thẳng đến nữ khi Giang Phù Nguyệt đột nhiên dùng sức, suýt chút nữa khiến anh không thở nổi:
“Ta nhặt được!”
” Nhặt được ở đâu?”
“Bên cạnh thùng rác ở hành lang.” Anh nhìn Lăng Hiên tùy tiện ném nó đi, mấu chốt còn không có ném chuẩn.
“Đã mở ra xem?”
“KHÔNG!”
Giang Phù Nguyệt càng ép chặt hơn, “Rốt cuộc có nhìn hay không? ”
“Khụ khụ khụ khụ…… không, không thở nổi…… Ngươi, mưu…… Sát a……”
“Có nhìn không?” “Thật không có!
Không tin cô có thể kiểm tra… Niêm phong… ta còn chưa xé…”
Giang Phù Nguyệt nhìn, quả thật còn nguyên vẹn không tổn hao gì, lúc này buông tay, cất thư vào trong túi, xoay người rời đi.
“Này…”Dịch Từ tựa vào tường, hướng bóng lưng cô hét lớn.
Giang Phù Nguyệt cũng không quay đầu lại.
Từ Dịch lẩm bẩm một tiếng, sờ sờ cổ, “A…” Đủ tàn nhẫn!
Anh cúi người nhặt quả bóng rổ, dậm mạnh tàn thuốc dưới đất như trút giận rồi sải bước đi.
Và tất cả những điều này đã được nhìn thấy rõ ràng bởi ba cặp mắt trong xe.
“Yo ho, mắt tôi có vấn đề rồi đấy à?” Thiếu niên mười bảy tuổi dựa vào ghế sau, dáng người thất thểu, đôi chân dài cong queo run rẩy tựa như vẫn chưa thỏa mãn với một màn vừa rồi.
Trường trung Học Lâm Nam?
Chậc chậc, xem ra cuộc sống trung học sau này của hắn sẽ không quá nhàm chán.
“Ngồi xuống.” Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng từ bên cạnh truyền đến.
Thiếu niên cả người cứng đờ, chân cũng không run, nhanh chóng ngồi thẳng: “Tiểu cữu…”
Một tiếng này lại khiến tài xế hàng ghế trước nghe ra vài phần ý tứ lấy lòng. Tiểu thái tử Chung gia, hỗn thế ma vương nổi danh khắp thủ đô, cư nhiên cũng có ngày hôm nay?
Tuy nhiên, nhìn vào một người đàn ông khác ngồi ở ghế sau, người lái xe không có gì đáng ngạc nhiên. Mặt mày nam nhân vắng vẻ, tư thế thẳng tắp, chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra cảm giác khoảng cách, cho dù mình đã lái xe cho hắn ba năm, cũng vẫn không dám nhìn thẳng mặt đối phương. Một số người, ngay cả khi họ bước vào bụi, cũng không nhiễm bụi thế giới trần thế. “Chú, Chú thấy bây giờ tan học rồi, sao không để mai quay lại?
Dù sao một hai ngày cũng không vội.”
“Sau khi ngươi đi vào, sẽ có người dẫn ngươi đi báo danh.”
“Nhưng……”
“Xuống xe.”
Chung Tử Ngang cắn răng không nhúc nhích: “ Cái kia… tiền tiêu vặt chú có thể tăng một chút được không?”
Nam nhân lạnh lùng đảo mắt, nhìn về phía hắn, trong phút chốc thiếu niên chỉ cảm thấy một cổ hàn khí đập vào mặt, lạnh đến mức hắn giật mình: ” Con, coi như con không nói”. Nói rồi mở cửa bỏ chạy thục mạng.
Nhìn theo thiếu niên đi vào cổng trường, nam nhân mới chậm rãi mới thu hồi tầm mắt. Tài xế cân nhắc nói: “Cửu gia, có muốn chờ tiểu thiếu gia không? ” “Không cần. Trở về Ngự Thiên Hoa phủ. ”
“Vâng.”
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại di động kèm theo tiếng động cơ đồng thời vang lên, tài xế tắt máy, nhìn màn hình: “Là đại tiểu thư gọi tới. ”
Nam nhân đưa tay, xương khớp rõ ràng bàn tay to, màu da là màu trắng nõn thon dài, mu bàn tay mơ hồ có thể thấy được mạch máu màu xanh. Người lái xe đưa điện thoại qua. Người đàn ông đặt bên tai: “Chị .” ”
“Tiểu Cửu à,đã tới Lâm Hoài chưa? Tử Ngang thế nào? Có gây phiền phức gì cho ngươi không? “Một giọng nữ mềm mại như nước.
“Tới rồi, không phiền toái.” Lời ít mà ý nhiều.
“Chuyển trường làm được chưa?”
“Ừm.”
“Trường nào?” Người đàn ông nhìn ra ngoài cửa sổ, “Lâm Nam Nhất Trung. ”
Thuộc top “Năm trường trung học trọng điểm hàng đầu thành phố Lâm Hoài, quả thật là không tồi.”.
Nam nhân nhíu mày, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một màn vừa rồi nhìn thấy: thiếu nữ cầm điếu thuốc trong tay, thô lỗ lại cường thế đem thiếu niên chống lên tường, hai người tựa hồ đang tranh giành một phong bì màu hồng, hoặc là chỉ đơn thuần tán tỉnh?
Nói tóm lại, không phải là hành vi của một học sinh trung học bình thường nên có. Nhớ tới Chung Tử Ngang cũng là một hỗn thế ma vương, Tạ Định Uyên cảm thấy chị cả mình quá mức lạc quan: “em thấy chưa chắc. ”
“Tiểu Cửu?” Nữ nhân nghe vậy, trong chốc chốc trở nên khẩn trương, “Có phải Tử Ngang lại gây họa hay không”.
…… Không. ”
“Vậy thì tốt rồi, chị cùng anh rể đã khhông thể quản được nó, nó hiện tại chỉ nghe lời ngươi, đánh cũng tốt, mắng cũng được, không cần nương tay. Lần này nó có thể gây ra tai họa lớn như vậy, có thể thấy được bình thường hường được chiều chuộng như thế nào.
…” Tạ Vân Tảo còn nói rất nhiều, nam nhân chỉ yên lặng nghe, trừ phi cần thiết, rất ít khi chủ động mở miệng.
Cuộc điện thoại kết thúc,
Tạ Định Uyên mệt mỏi xoa huyệt thái dương, dặn dò tài xế:
“Đi thôi. ”
……
Giang Phù Nguyệt leo cầu thang xong, đang chuẩn bị móc chìa khóa, cửa liền mở ra. Giang tiểu đệ buộc tạp dề, rụt rè đứng sau cửa nhường đường cho cô:
“Chị. ”
“Ừm.”
Giang Phù Nguyệt thay dép lê, đi vào trong.
Giang tiểu đệ vẫn phụ trách bữa tối, nhưng Giang Phù Nguyệt đã chủ động lấy bát đũa bày xong, lại thuận tay múc cơm.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Giang tiểu đệ, cô thản nhiên gắp một miếng đậu phụ bỏ vào miệng, nhai xong mới mở miệng: ” không muốn ăn à?”
“…… Muốn, muốn ăn. ”
“Ăn xong rồi nói.” Giang tiểu đệ quẫn bách cúi đầu xuống, sau đó ngoan ngoãn tả lười một tiếng một tiếng.
Giang Phù Nguyệt nhịn xuống xúc động xoa đầu hắn, ho nhẹ, tiếp tục ăn cơm.
Lại một lần nữa nhìn Giang Trầm Tinh đem một nồi cơm đầy vào trong bụng, bộ dáng còn chưa thỏa mãn,
Giang Phù Nguyệt đã bình tĩnh lại.
– “Chị ơi, em đi rửa bát đây!”
Giang Phù Nguyệt khẽ ừ một tiếng, sau đó không nói gì thêm.
Rửa chén xong, giang tiểu đệ lại đem phần thức ăn sạch để lại cho ba mẹ dùng màng bảo quản niêm phong, bỏ vào tủ lạnh, trong lúc đó nước miếng nuốt lại nuốt
Nhưng khi nó trở về phòng, nó lại phát hiện chị gái đang đứng trước bàn học, lật xem sách bài tập của nó. Giang Trầm Tinh bất ngờ nói một chút mới mở miệng gọi:
“Chị…”
Giang Phù Nguyệt quay đầu lại, dùng ngữ khí thương lượng: “Bàn chúng ta mỗi người một nửa, được không? ”
Nguyên chủ chưa bao giờ làm bài tập về nhà, cho nên cái bàn này cơ bản đều là Giang tiểu đệ dùng.
“ Dạ! Tất nhiên là có thể !
Ta, ta đem đồ đạc cất một chút…”
“Không cần, em ngồi bên này là tốt rồi.” Trên bàn vốn đã sạch sẽ, chỉ là phía trước chất đống sách giáo khoa của Giang tiểu đệ, không ảnh hưởng đến việc sử dụng.
Giang Trầm Tinh chạy tới phòng khách mang một cái ghế đi vào, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cô: “Chị, chị ngồi đi. ”
Khi còn bé, Giang Trầm Tinh thích nhất là dính lấy Giang Phù Nguyệt, nhưng Giang Phù Nguyệt muốn đi học, cậu cũng chỉ có thể ở nhà một mình, cho nên hắn nằm mơ cũng muốn cùng tỷ tỷ đi học.
Nhưng tình huống thực tế là giữa các chị em kém gần 6 tuổi, không thể ở cùng một lớp, thậm chí không thể ở cùng một trường. Vì thế, Giang tiểu đệ trốn lên khóc rất lâu, sau đó biến thành cùng tỷ tỷ làm bài tập.
Nhưng Giang Phù Nguyệt học trung học căn bản không làm bài tập về nhà, có đôi khi thậm chí ngay cả cặp sách cũng không mang về nhà.
Hy vọng không thành, Giang tiểu đệ vẫn cố chấp để lại một nửa bàn trống, hy vọng một ngày nào đó kỳ tích sẽ xuất hiện.
Có trời mới biết nó đã chờ đợi cái ngày nàng từ rất lâu rồi! Cuối cùng tỷ tỷ cũng chụi học cùng với nó!