Sau khi trọng sinh, tôi là ánh trăng sáng của tất cả các boss chương 1

Chương 1. Minh nguyệt tái sinh, hai mươi năm sau

Tác giả: Du nhân

Khi mặt trời lặn ở phía tây, những đám mây lửa tự do khiến bầu trời có màu đỏ cam rộng lớn

Khuôn viên sau giờ học quá yên tĩnh, ngoại trừ tiếng hò hét yếu ớt của những cậu bé đá bóng từ sân trường, tòa nhà giảng dạy hoàn toàn trống rỗng.

Chỉ có một giọng nói yếu ớt phát ra từ nhà vệ sinh nữ ở một tầng nào đó——

“Giang Phù Nguyệt, mày cũng xứng? Cũng không nhìn xem mình là hạng gì, Lăng Hiên làm sao có thể để ý đến loại cặn bã như mày?

Lâu Minh Nguyệt tỉnh dậy trong tiếng ồn ào, nhìn người phụ nữ nói chuyện rôm rả trước mặt, ánh mắt nhất thời sững sờ.

Không phải Cô ấy đã chết rồi sao?

Đây là đâu?

Thật không may, không ai có thể cho cô ấy một câu trả lời.

May mắn thay, sự bàng hoàng này không kéo dài lâu, sự cảnh giác và khả năng thích ứng mạnh mẽ của trí óc đã khiến cô ấy bình tĩnh lại trong thời gian ngắn nhất, sau đó cô nhanh chóng nhìn xung quanh.

Trước hết, đây là nhà vệ sinh nữ với những mảng tường bong tróc và gạch men gạch gạch gồ ghề như thầm nói lên sự cũ kỹ và đơn sơ.

Bất kỳ tài sản nào đứng tên cô ấy, thậm chí là một ngôi nhà gỗ cũ với bầu không khí kém hiện đại nhất và điều kiện sống tồi tệ nhất, đều có nhà vệ sinh tốt hơn cái nơi quỷ quái này

Thứ hai, có 3 người phị nữ đang đứng quay quanh cô.

Ngoại trừ bản thân Lâu Minh Nguyệt, một người phụ nữ trước mặt không ngừng huyên thuyên, hai người còn lại tuy không nói nhưng ánh mắt không thiện cảm mà trừng lớn nhìn cô cứ như hổ nhìn mồi

Ba người họ đang phối hợp với nhau để bao vây cô.

Cuối cùng, và quan trọng nhất, tất cả họ đều mặc đồng phục học sinh, bao gồm cả Lâu Minh Nguyệt.

Huy hiệu trường lớn màu đỏ được in trên ngực trước bên phải và bốn ký tự nhỏ in nghiêng ngay bên dưới: Trường trung học cơ sở  Lâm Nam.

Sau khi tìm hiểu sơ bộ về hoàn cảnh xung quanh và xác nhận rằng không có nguy hiểm gì, dây thần kinh căng thẳng của Lâu Minh Nguyệt đột nhiên được thả lỏng.

“Làm sao không nói chuyện? Bình thường không phải rất lắm lời sao? Xấu xí lại ngu ngốc, còn muốn bày ra bộ dáng trịch thượng, đọc tiểu thuyết nhiều cho rằng mình là nữ chính à?”

Lâu Minh Nguyệt không rảnh để ý đến, bởi vì một số ký ức thuộc về này đang điên cuồng ùa vào  đầu cô.

Cô ấy được tái sinh!

Thân phận hiện tại của cô là Giang Phù Nguyệt, học sinh năm 2 trường cấp 2 Lâm Nam , bởi vì một bức thư tình viết cho Lăng Hiên mà bị người thầm mến Tưởng Hàm, cũng chính là cô gái béo trước mắt này để mắt tới. Vừa tan học đã bị kéo vào nhà vệ sinh nữ đánh đập cảnh cáo

“Hàm tỷ, con này sao một chút phản ứng cũng không có?” Chân chó số 1 nói. “Quá đáng, nó lại dám không nhìn chúng ta!” Chân chó số 2 nói. Tưởng Hàm cau mày, khuôn mặt cô ta run rẩy dữ dội, và cô ta dùng ngón tay nhéo vai Giang Phù Nguyệt: “Hôm nay bọn tao chỉ cảnh cáo nhỏ với mày,thức thời thì mày  đừng triêu chọc anh Lăng Hiên, và ngay cả khi bạn nhìn thấy anh ấy sau này, thì mày cũng phải đi đường vòng, hiểu chưa hả con kia,nếu không tao sẽ để mày và  Cái quầy bánh kếp nhỏ của nhà mày phải đóng cửa.



Mày phải nhớ thât kĩ những lời tao nói với mày hôm nay đấy!

Lâu Minh Nguyệt đột nhiên giương mắt lên, mọi tiếng mắng chưởi cảnh cáo đột ngột dừng lại.

Đôi đồng tử đen kịt và ánh mắt lãnh đạm, lạnh nhạt dường như trong nháy mắt chìm vào dải ngân hà rộng lớn, tĩnh lặng như biển và mênh mông như vô tận

Sau đó ánh mắt nhẹ nhàng rơi xuống  mặt Tưởng Hàm, rõ ràng không có chút trọng lượng nào, mà giống như một thanh kiếm sắc bén ra khỏi vỏ, vang vọng khắp nơi. Ánh mắt của Lâu Minh Nguyệt giống như một cái hàn đàm sâu không thấy đáy, không hề chớp mắt nhìn Tưởng Hàm chằm chằm.

Đó là khí thế thuộc về đế đô truyền kỳ, lâu thị, gia chủ của Lâu gia Lâu Minh Nguyệt!

Lúc này, tất cả đều đè lên vai một học sinh cấp hai như cô ta, bùm——

Đầu óc Tưởng Hàm bắt đầu trống rỗng, tay chân lạnh cóng, một luồng cảm giác ớn lạnh từ xương cụt xông lên cổ, cả người bắt đầu không khống chế được run lên.

“Ngươi. . . ” Bản năng sợ hãi, làm cô ta vô ý thức lui về phía sau.

Hai chân chó còn muốn tiến lên đỡ, nhưng lại phát hiện hai chân như bị đóng đinh trên mặt đất, căn bản không rút ra được.

Đầu gối mềm nhũn, và thiếu chút nữa khuỵu xuống.

Giang và Giang Phù Nguyệt trở nên đáng sợ như vậy từ khi nào? Còn đáng sợ hơn cả lãnh diện tu la.ánh mắt ấy cứ như có thể giết cô ta bất cứ lúc nào.

“Cút!” Thanh âm giống như một hồi chuông lạnh lùng, lạnh lẽo thấu xương.

Cả ba không thể trốn thoát.

Lâu Minh Nguyệt giật giật khóe miệng, đi đến góc nhặt cặp sách lên, chán ghét nhìn nó, cuối cùng đành cam chịu đeo lên vai.

Sau khi rửa tay chậm rãi bước ra khỏi nhà vệ sinh nữ.

Buổi tối giữa mùa hè, gió ấm thổi vào mặt khô nóng.

Trong trường không một bóng người, yên tĩnh đến đáng sợ.

Ngay cả mấy đứa con trai đang đá bóng ở sân chơi cũng đã về hết, nhìn xung quanh hoang vắng như bãi hoang.

Lâu Minh Nguyệt… không… bây giờ nên gọi là Giang Phù Nguyệt, cô cúi nửa đầu bước ra khỏi cổng trường, đến bây giờ cô vẫn chưa kịp phản ứng.

Rõ ràng giây trước cô còn nằm trong vũng máu, bất lực nhìn người mình tin tưởng nhất đâm xuyên vào ngực mình, những không cam lòng cùng oán hận kia dường như quấn lấy linh hồn cô không cách nào được giải phóng, cô làm sao có thể trở thành một người khác? Còn mang một kí ức không thuộc về mình.

Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc truyền vào tai, Giang Phù Nguyệt cả người cứng đờ, đột nhiên ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy trên màn hình LED khổng lồ phía trước quảng trường đang phát một đoạn phỏng vấn kênh tài chính.  「…… Xem ra tin tức của mọi người rất chuẩn xát, không sai, tháng sau tập đoàn Lâu thị sẽ hoàn tất việc thu mua khoa học kỹ thuật Sol, đây sẽ là lần đầu tiên tập đoàn Lâu thị thu mua doanh nghiệp mới, đồng thời cũng có nghĩa là Quyết tâm của Lâu thị tiến vào ngành khoa học kỹ thuật…”

Người phụ nữ trên màn hình mặc một bộ âu phục chỉnh tề, khí chất điềm tĩnh, lúc này cô ấy đang nói chuyện với các phóng viên và máy quay một cách chuyên nghiệp

Mọi thứ trên màn hình, quay lại người dẫn chương trình: “Tổng giám đốc Lâu thị đối với đông đảo truyền thông chính miệng thừa nhận ít ngày nữa sẽ thu mua công nghệ Sol, điều này đối với tập đoàn Lâu thị luôn lấy bất động sản làm trọng tâm mà nói có ảnh hưởng gì? Điều gì có ý nghĩa gì đối với ngành công nghiệp công nghệ trong tương lai? Tiếp theo chúng ta mời chuyên gia tài chính Thiệu Khải Hoa tiên sinh phân tích giải đáp cho mọi người…”.



Chủ tịch của Lâu? !

Đồng tử Giang Phù Nguyệt căng thẳng, trong kẽ răng nhảy ra ba chữ: “Lâu – Minh – Tâm ——” Em gái ruột cùng cha khác mẹ của cô, một học sinh ngoan do chính tay dạy dỗ, cũng là người cầm dao đâm một đao cuối cùng vào ngực nàng! Những oán hận và không cam lòng đã bị đè nén tất cả vào lúc này dâng trào.

Nhưng……

Giang Phù Nguyệt nhíu mày.

Cô vừa mới chết, dựa vào vị trí của Lâu Minh Tâm, không có khả năng trong thời gian ngắn như vậy nắm trong tay tập đoàn, còn làm tổng giám đốc. Đột nhiên, ánh mắt của cô gái cứng đờ, cô nhìn chằm chằm vào góc dưới bên phải của màn hình khổng lồ, ánh mắt từ trống rỗng chuyển sang ngơ ngác, cuối cùng chuyển thành kinh ngạc cùng khó tin.

Năm 2050…

Hai mươi năm sau đó!

Đúng vậy, Lâu Minh Tâm trong bản tin trang điểm mặc dù tinh xảo, nhưng quá mức thành thục, đặc biệt là với mái tóc xoăn kia, càng thêm uy nghiêm, nhưng trông có phần già nua

Đó không phải là cách trang điểm mà thực sự là dấu vết của thời gian. Đều đó cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Hai mươi năm, không phải hai mươi ngày, không phải hai mươi giờ, đủ để thay đổi bất cứ điều gì.

Giang Phù Nguyệt cảm thấy mất mát trong giây lát.

 

Nhưng sự trầm mặc này cũng không kéo dài bao lâu, vẻ bất đắc dĩ trên mặt dần dần biến mất.. Ít nhất vẫn còn sống, phải không? Nàng còn có rất nhiều thời gian cùng những người hại chết nàng chậm rãi tính sổ! Chỉ mong hai mươi năm trôi qua, bọn họ đều còn vui vẻ mới tốt! Hoàng hôn dần dần trầm xuống, Giang Phù Nguyệt không trì hoãn nữa, xoay người rời đi. Đằng sau là tin tức tài chính vẫn đang phát sóng, “… Lâu thị bối cảnh cường đại, vốn hùng hậu, nhưng gần hai mươi năm vẫn không thể bước ra khỏi ngành bất động sản, cho nên ý nghĩa chuyển đổi lần này mang ý nghĩa rất trọng đại……”

Nhà của giang phù nguyệt cách trường học không xa, khoảng 20 phút đi bộ.

Cô bước đi chậm rãi, nhân tiện làm quen với xung quanh.

Những gì có thể thấy không thay đổi nhiều so với 20 năm trước, ngoại trừ việc các tòa nhà cao hơn và đường tắc nghẽn hơn.

Dựa vào trí nhớ của nguyên chủ, cô đi xuyên qua khu chợ cũ, hiện ra vài khu chung cư lụp xụp, nhưng chúng đã quá cũ kỹ, tường ngoài loang lổ.

Nhà của Giang Phù Nguyệt ở khu 2, 4-1, cô xách cặp đi lên cầu thang, lấy chìa khóa cấm vào ổ khóa, còn chưa kịp vặn, cửa đã mở ra từ bên trong.

Một “đầu củ cải ngắn” xuất hiện trước mắt cô, rụt rè nhìn cô, sau đó mím môi, khẽ gọi: “Chị…”

Nhà Giang Phù Nguyệt có 4 người – Giang Đạt, Hàn Vận Như, Giang Phù Nguyệt và Giang Trần Tinh

Em trai nhỏ hơn Giang Phù Nguyệt sáu tuổi, cậu sẽ lên lớp một của trường trung học cơ sở vào tháng 9 năm nay.

Cậu phát triển chậm hơn so với những cậu bé cùng tuổi, nhìn bề ngoài thì cậu cao chưa đến 1,5 mét, người gầy và nhỏ, tuy nước da trắng và khuôn mặt khá đẹp trai nhưng dù sao thì cũng có chút gọi là thanh tú.

Nó trông giống như một cô gái.

Tuy nhiên, nó có tính cách trầm lặng và bình thường không nói nhiều, thoạt nhìn thì… dễ sai bảo.

Quan hệ giữa hai chị em không tốt, vì vậy Giang Phù Nguyệt bắt chước giọng điệu của nguyên chủ và nói “ừm” một cách lạnh lùng.

Em trai Giang Phù Nguyệt từ từ bước sang một bên, và khi cô bước vào phòng, nó lặng lẽ đóng cửa lại.

Nó liếc nhìn bóng lưng chị gái, cụp mắt xuống để che đi sự ảm đạm, sau đó giữ góc tạp dề, sau đó xoay người trở lại phòng bếp tiếp tục nấu cơm.

Chẳng mấy chốc đã có tiếng thìa xào nấu.

Nửa giờ sau, mùi thơm của thức ăn tràn ngập phòng khách.

Đệ đệ Giang Phù Nguyệt đi đến trước sô pha, cúi đầu thấp giọng nói: “Chị, đến giờ ăn rồi.”

“… Ồ.” Giang Phù Nguyệt đặt điện thoại xuống và đi đến phòng ăn.

Cô vừa mới lên mạng đã có hiểu biết chung về thế giới này, và những gì xảy ra 20 năm trước vẫn không thay đổi, điều đó có nghĩa là dòng thời gian vẫn như cũ, và các quy tắc và lẽ thường mà xã hội này tuân theo cũng khác với những gì cô ấy biết trong kiếp trước đều nhất trí.

Điều đặc biệt duy nhất về cô có lẽ là cô đã trọng sinh từ thời điểm “Cái chết của Lâu Minh Nguyệt hai mươi năm trước đến thời điểm “Giang Phù Nguyệt bị Tưởng Hàm bắt nạt trong nhà vệ sinh nữ” hai mươi năm sau. chạy theo quỹ đạo thời gian bình thường, chớp mắt đã đến thời điểm hiện tại

Vừa định cầm thìa múc cơm, cô dừng lại một chút rồi lặng lẽ rút tay về.

Không phải Giang Phù Nguyệt lười biếng, mà là nguyên chủ chưa bao giờ làm những chuyện này, em trai đều là vì mà cô làm.

Bây giờ đã thay đã không thể quay lại, cô phải chấp nhận sống với thân phận này.

Quả nhiên, Giang tiểu đệ đã phục vụ nàng thật tốt, sau đó… tự mình bắt đầu ăn.

Giang Phù Nguyệt: “?”

“Chị ơi,” cậu bé rụt cổ lại, “chị nhìn em làm gì?”

“Ừm…” Giang Phù Nguyệt vốn định quay đi chỗ khác, lại đột nhiên nhớ tới cách giao tiếp kém cỏi của hai chị em, liền ngước mắt nhìn lại, “ăn cơm của em đi ở đâu ra nói nhảm nhiều như vậy?”

“Ồ.” Giang tiểu đệ vẻ mặt rụt rè, tiếp tục vùi đầu vào trong bát.

Nàng âm thầm đào ra ký ức của nguyên chủ.

Thì ra Giang Trần Tinh  là một dạ dày vương, ba tuổi có thể ăn hai bát mì lớn và bốn ngăn bánh bao.

Khi lớn lên lượng thức ăn của bạn ngày càng trở nên khủng khiếp hơn. Bây giờ nó có thể ăn một mình nhiều hơn ba thành viên khác trong gia đình cộng lại, nhưng nó vẫn chưa đủ no

Bố mẹ của Giang  đã đưa nó đến gặp bác sĩ, kết quả cho thấy mọi thứ đều bình thường.

Cuối cùng, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc từ bỏ.

Tuy nhiên, đối với một gia đình không được coi là khá giả như vậy thì “ăn nhiều” đồng nghĩa với việc “tiêu nhiều hơn”.

Bố mẹ Giang Phù Nguyệt có một quầy bán bánh kếp, đi sớm về khuya một tháng thu nhập đại khái bảy ngàn tệ, gần một nửa chi tiêu cho Giang Trầm Tinh ăn, còn lại một nửa còn phải gánh vác học phí của hai chị em cùng với chi phí hàng ngày của gia đình, có thể cho Giang Phù Nguyệt tự nhiên sẽ ít đi. Nguyên chủ chán ghét Giang tiểu đệ liền từ đó mà đến.  “no rồi.”. Cô đặt bát xuống và đặt đũa. Giang tiểu đệ nghẹn một cái nhìn lại, ánh mắt đầy sự mong đợi. Giang Phù Nguyệt yên lặng nhìn thức ăn thừa trong chén không nhiều lắm, đứng dậy rời đi. Sau khi cô rời đi, nó cao hứng kéo bát lại, liền đem mấy miếng cơm kia ăn sạch sẽ.Nó rất vui vẻ!

Nhưng trong mắt nó lại lóe lên nghi hoặc, trước đây đồ ăn thừa trong bát của chị thà vứt đi chứ không đưa cho nó, sao hôm nay…

Cậu rúc đầu vào cổ áo , thầm hạnh phúc.

Giang Phù Nguyệt đứng trong phòng tắm, nhìn mình phản chiếu trong gương, không nói nên lời.

Kiểu tóc không chính thống này là cái quái gì vậy?

Tóc mái bằng rủ xuống trước trán, lông mày che hết, đôi mắt rất đẹp, nhưng đáng tiếc lại hết. Khuôn mặt to bằng lòng bàn tay được bao quanh bởi hai cụm tóc mai, cộng với vầng trán, dường như được đóng khung theo chiều ngang dưới từ “miệng”.

Gương mặt vốn trầm tính, xấu đến mức muốn khóc.

“Giang Trần Tinh, mang cái kéo lại đây!”

30 phút sau!

Khi Giang Phù Nguyệt nhìn vào gương một lần nữa, cô không khỏi sững sờ.

Khi nhìn thấy khuôn mặt trái xoan thanh tú của cô gái, đôi lông mày rậm như sóng mùa thu, đôi mắt hoa đào quyến rũ và rạng rỡ.

Nước da của cô ấy trắng ngà mát mẻ, khiến môi cô ấy đỏ tươi và má cô ấy trông như hoa đào.

Sau khi nhìn thấy em trai cô ấy, cô đoán nguyên chủ không xấu, nhưng không ngờ lại là một mỹ nhân tuyệt sắc như vậy!

Kiếp trước, Lâu Minh Nguyệt cũng xinh đẹp, nhưng bởi vì bẩm sinh yếu ớt, lại có chút ốm yếu thanh tú, làm sao có thể hồng hào, khỏe mạnh, sáng sủa uy nghiêm như vậy?

Em trai cô, người đang đứng ở cửa, cũng chết lặng.

Chị gái nó sau khi tốt nghiệp năm ba cấp 2 đã cắt tóc mái, che trán đến mức gần như che cả mắt, bố mẹ nói không đẹp, chị ấy cũng cho là xấu nhưng chị tôi lại thích. .

“Làm sao vậy?” Giang Phù Nguyệt đột nhiên quay đầu lại.

“A?” nó bối rối.

“Trông có đẹp không?”

“Đẹp.”

“To hơn.” Đàn ông phải nó năng mạnh dạn

“Đẹp–”

Sau khi hét xong, Giang Trần Tinh sững sờ.

Giang Phù Nguyệt đi lướt qua hắn, nhẹ giọng nói: “Xem như em có mắt nhìn.”

Vào  ban đêm, và mọi thứ đều chìm vào im lặng.

Em trai cô làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật, lúc này đã ngủ thiếp đi. Giang Phù Nguyệt nằm ở giường dưới, hai tay gối ra sau đầu, nhìn chằm chằm ván giường.

Thỉnh thoảng, khi em trai cô thỉnh thoảng Giang tiểu đệ xoay người truyền đến tiếng kêu kêu ọp ẹp, mắt cô cũng không chớp một cái. Không biết qua bao lâu, phòng khách mơ hồ truyền đến tiếng động. 「…… Nhẹ một chút, đừng đánh thức mấy đứa nhỏ!” Hàn Vận Như hạ thấp giọng. Giang Đạt rón rén đóng cửa lại: “Được rồi, anh nhẹ một chút. em đi xem hai cái nhỏ. Cửa bị đẩy ra, Giang Phù Nguyệt đột nhiên nhắm mắt lại.



Một lúc sau, tấm chăn mỏng che nửa trên bụng bị một lực nhẹ nhàng kéo lên, trùm lên trước ngực.

“Ngủ ngon, con gái”

Đó là một giọng nói nhẹ nhàng và dễ chịu.

ngày hôm sau.

“Chị ơi, dậy đi…”

Giang Phù Nguyệt ngồi dậy, đi dép lê, tay chân nhanh nhẹn bắt đầu rửa mặt. Giang tiểu đệ đứng ở bên giường, có chút phản ứng không kịp.Tại sao hôm nay chị không mất bình tĩnh? Hì hì…

Hai vợ chồng Giang Đạt ra ngoài dọn dẹp từ sớm, để lại bữa sáng cho hai chị em trên bếp  vẫn còn nóng hổi.

7:30, Giang Phù Nguyệt vừa đọc sách vừa đi vào lớp…..

Xem tiếp chương 2

An toàn, An tâm

Sản phẩm chính hãng, đổi trả miễn phí trong 48h

Tiện lợi, đa dạng

Mạng lưới vận chuyển toàn quốc, hàng hóa phong phú nhiều lựa chọn

Tiết kiệm, thông minh

Giá cả hợp lý, khuyến mãi hấp dẫn, thanh toán dễ dàng.

Thumbnails managed by ThumbPress